Quan hệ của bọn họ rất tốt, tốt tới mức mỗi tuần đều chờ nhau tan học trở về.
Chỉ là lần này, thấy hai người đang đi về phía hắn, hắn mỉm về phía tôi: “Trùng hợp thật, chúng ta lại gặp rồi.”
Sắc mặt Nguyên Hiểu Hiểu có chút khó coi.
“Cái gì gọi là lại gặp, có phải hai người giấu tôi việc gì không?”
“Chúng ta quen biết nhau sao?” Tôi rất mờ mịt.
Nam sinh ngẩn người, dù sao hắn cũng khá nổi tiếng trong trường.
Ánh mắt hắn bắt đầu lộ ra vẻ suy ngẫm.
Tôi không thẳng vào hắn, tôi ôm cặp sách của Nguyên Hiểu Hiểu, đứng bên cạnh Nguyên Hiểu Hiểu, trông ngoan ngoãn vô cùng.
“Diệp Thời Nhất, cậu quá coi trọng bản thân rồi, cậu tưởng ai cũng phải nhớ rõ cậu hay sao?” Nguyên Hiểu Hiểu trào phúng.
Diệp Thời Nhất không đáp lại Nguyên Hiểu Hiểu, ánh mắt tôi như mang theo cảm gì khác.
Sau khi trở về, Nguyên Hiểu Hiểu lập tức cảnh cáo tôi không nên sinh ra bất kỳ huyễn tưởng gì với Diệp Thời Nhất, đối phương sẽ không thích kiểu người như tôi.
Nói xong, ta lên tầng về phòng.
Tôi đứng trong phòng khách, nhận một tin nhắn gửi tới từ một số điện thoại xa lạ.
“Chị còn nhớ Lâm Kính Tri không?”
Cái tên này rất xa lạ.
“Không quen, là ai?”
“Tiểu Ý, quên cũng tốt, chị xứng đáng gặp người càng tốt hơn, người như vốn không xứng với chị.”
“Bạn là ai?” Tôi lặp lại câu hỏi này.
“Ôi, quả nhiên chị không nhớ em, rõ ràng hôm nay chúng ta còn gặp nhau. Trước đây chị toàn gọi em là Thời Nhất, sao vừa mất trí nhớ đã quên cả em luôn ?”
“Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ bất kỳ người nào tôi gặp sau năm 10 tuổi.”
Tôi và Diệp Thời Nhất chuyện một lúc lâu mới kết thúc. Giao diện trò chuyện dừng lại ở câu đừng sợ, tất cả đã có tôi.
Ngày hôm sau, Nguyên Hiểu Hiểu chủ dẫn tôi đi ra ngoài, là đi chơi, sau đó tôi thấy Lâm Kính Tri – cái người từng nhắc tới trong tin nhắn.
Chị, đây là trai em Lâm Kính Tri, chị còn nhớ ấy không?” Nguyên Hiểu Hiểu ôm lấy cánh tay nam sinh, trông kiêu ngạo vô cùng.
Trong mắt nam sinh kia, tôi thấy vẻ hoảng loạn, là vì tôi.
“Xin chào, tôi là chị của Hiểu Hiểu, rất hân hạnh quen với cậu.”
Nam sinh kia ngây người, trong mắt có chút không thể tin tưởng, dường như hắn ta không ngờ tôi sẽ quên hắn ta.
Nhưng ngay khoảnh khắc Nguyên Hiểu Hiểu ngẩng đầu hắn ta, hắn ta đã nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
“Hiểu Hiểu, không phải chúng ta đã thương lượng trước, hôm nay chỉ có hai chúng ta hẹn hò thôi ư? Sao em còn dẫn một người không quan trọng tới?”
“Là tôi quấy rầy hai người ư? Nếu là , hay tôi về nhà là rồi.” Tôi hơi tự trách áy náy.
Nguyên Hiểu Hiểu lại không chịu: “Mặc kệ, hôm nay chị nhất định phải đi theo.”
Tôi không thể gì khác hơn là đi theo sau lưng bọn họ, bọn họ tay trong tay.
Nguyên Hiểu Hiểu lại sai tôi này nọ như khi còn ở trường, chưa đi vài bước ta đã sai tôi đi mua trà sữa.
Ở quán trà sữa, tôi thấy Diệp Thời Nhất.
Hắn cũng đang xếp hàng mua trà sữa, thấy tôi, trên mặt hắn lộ ra nụ vui mừng:
“Chị Ý Ý, thật trùng hợp, không ngờ em lại gặp chị ở đây.”
“Chào Diệp.” Tôi gọi họ của hắn, lễ phép lại xa cách.
Hắn hơi sửng sốt, dường như còn hơi không vui.
“Chị Ý Ý, chị muốn mua cái gì cứ cho em, vừa lúc em đang xếp hàng, có thể mua giúp chị luôn.”
Tôi cảm ơn đối phương một tiếng rồi ra tên hai loại trà sữa.
Diệp Thời Nhất mua trà sữa xong, tay cầm 4 ly trà sữa đi tới, trực tiếp nhét một ly vào trong tay tôi.
“Ly này là của chị, em nhớ trước đây chị thích uống loại này nhất.”
Trà sữa trong tay rất ấm áp, sưởi ấm lòng bàn tay lạnh băng của tôi. Tôi ngẩng đầu hắn.
Thiếu niên 17 tuổi có nụ sạch sẽ như ánh mặt trời. Khi hắn cúi đầu tôi, trong mắt như không chứa nổi thứ gì khác.
Bạn thấy sao?