Giả Tiểu Thư Và [...] – Chương 1

1.

Khi Tống Nguyệt cầm tờ giấy xét nghiệm ADN đến nhà họ Tần, đúng lúc gia đình đang tổ chức buổi họp mặt hàng tháng.

Cô ấy oán trách đầy ấm ức, rằng mới là con ruột của nhà họ Tần, còn tôi chỉ là một đứa “chim sẻ chiếm tổ chim phượng”.

Tất cả mọi người đều im lặng, bầu không khí không hề náo nhiệt như ấy tưởng tượng về cảnh gia đình đoàn tụ.

“Đây là bằng chứng, tôi thực sự là con nhà họ Tần.” Tống Nguyệt có chút gấp gáp, đặt bản xét nghiệm ADN lên bàn, không ai đưa tay ra cầm lấy nó.

Ông nội, người kính trọng nhất, không gì, nên không ai dám lên tiếng.

Cuối cùng, khi ấy gần như không chịu nổi bầu không khí nặng nề này, ông cụ miễn cưỡng liếc mắt tờ tài liệu trên bàn, gật nhẹ đầu.

Lúc này, những người khác mới bắt đầu lên tiếng.

“Nguyệt Nguyệt đúng không? Về rồi là tốt.”

Vẻ mặt vừa mới xuất hiện trên khuôn mặt Tống Nguyệt lập tức cứng đờ. Diễn biến này hoàn toàn khác xa với những gì ấy mong đợi.

Không ai hỏi han về những gian khổ mà ấy phải chịu đựng khi lưu lạc bên ngoài, không lời an ủi, không lời chào đón nồng nhiệt. Và càng không ai cầu xử lý tôi – “kẻ chiếm chỗ không thuộc về mình”.

2.

“Ông nội, chính ta đã c,ướp đi thân phận của con, khiến con phải chịu đủ cay đắng khổ sở!”

Tống Nguyệt đứng bật dậy, chỉ tay vào tôi, vẻ mặt đầy căm phẫn.

Đó là sự tự tin mà huyết thống nhà họ Tần mang lại cho ấy.

Ông nội vẫn không gì, thậm chí chẳng buồn ngước mắt lên. Những người khác trong gia đình họ Tần càng không lên tiếng hưởng ứng.

Tống Nguyệt dường như không nhận ra rằng mình đang rơi vào thế lập, ngay cả cha mẹ ruột cũng chỉ ấy với ánh mắt lạnh nhạt, không vui không buồn.

“Dẫn Tống xuống dưới.”

Người trai ngồi cạnh tôi đột ngột lên tiếng, không muốn phải xem tiếp trò hề nhàm chán này.

Lập tức có người tuân lệnh tiến đến đưa ấy đi.

“Tại sao? Người đáng rời đi là ta mới đúng!”

Không ai trả lời. Tống Nguyệt không thể tin nổi. Lúc này, mới nhận ra rằng không có lấy một người đứng ra bênh vực mình.

Ánh mắt quét qua từng người trong phòng. Ai nấy đều bình thản, trên người toát lên sự tao nhã hoàn toàn trái ngược với .

Ngay cả tôi, một “giả tiểu thư”, cũng không ngoại lệ.

Cô ấy còn muốn gì đó, ánh mắt hờ hững của tôi khiến nghẹn lời.

Những nuôi dưỡng trong gia đình quyền quý hoàn toàn khác biệt với ấy. Hơn nữa, hôm nay để tạo hiệu ứng kịch tính, cố ý mình trông thật đáng thương, nghĩ rằng sẽ khiến mọi người đ,au lòng và thương .

Nhưng giờ đây, đứng giữa khung cảnh này, chỉ trở nên lạc lõng.

Tôi vẻ mặt thay đổi liên tục của ấy, đoán những suy nghĩ trong đầu .

Đột nhiên, cánh tay tôi bị huých nhẹ. Là Tần Triệt – trai tôi, người vừa ra lệnh đưa Tống Nguyệt rời đi.

3

Tôi quay đầu Tần Triệt.

“Một kẻ ng,u ngốc, không cần để tâm.” Anh ta thản nhiên , như thể người vừa nhắc đến không phải là em ruột của ta.

“Tất nhiên rồi.” Tôi tự tin đáp lại.

Nhà họ Tần sẽ không vì một người con ruột xuất hiện giữa chừng mà từ bỏ tôi – người đã họ đầu tư và nuôi dưỡng trong suốt nhiều năm qua để trở thành người thừa kế.

“Kiều Dương, đi theo ông.”

Ông nội từ ghế sofa đứng dậy, từ chối sự giúp đỡ của người bên cạnh, quay đầu tôi.

“Vâng, ông nội.” Tôi gật đầu, sau đó bước lên đỡ ông.

Đêm hôm ấy, đèn trong thư phòng sáng đến rất muộn. Mọi người đều hiểu rằng vị trí và cấu trúc quyền lực trong gia đình sẽ không có bất kỳ sự thay đổi lớn nào.

Sự xuất hiện của Tống Nguyệt chẳng hề tạo ra sóng gió nào. Nhà họ Tần thừa nhận thân phận của ta, điều đó không hề ảnh hưởng đến tôi.

Tôi vẫn là người kỳ vọng nhất trong gia đình, người thừa kế mà họ đặt hết tâm huyết.

Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng Tống Nguyệt có chút bản lĩnh. Gia đình họ Tần vốn dĩ lạnh nhạt, cảm chỉ là những điều phụ trợ trong lúc nhàn rỗi. Nhưng trong khoảng thời gian ta trở về, không ít lần mẹ Tần nở nụ khi đối diện với ta.

Cô ta tỏ ra ngoan ngoãn và biết cách lấy lòng, điều này rõ ràng khiến ta dễ chiếm cảm hơn tôi.

Dường như ngoài sự căng thẳng trong ngày đầu tiên trở về, những ngày sau đó ta luôn giữ thái độ ngoan ngoãn. Nhờ đó, người nhà họ Tần trở nên thân thiện hơn với ta.

Cho đến buổi sáng hôm ấy, tiếng từ cầu thang đã đ,ánh thức tất cả mọi người trong nhà.

Một trong chiếc váy trắng nằm trên sàn, mặt nhăn nhó đ,au đớn giữa những mảnh vỡ của bình hoa, m,áu đỏ loang ra dưới thân ta. Còn tôi, đứng trên bậc thang cao hơn, lạnh lùng xuống ta mà không có chút biểu cảm nào…

4.

“Con đ,au quá, mẹ ơi…”

Tống Nguyệt không lập tức đổ tội cho tôi, mà chỉ yếu ớt những người nghe thấy tiếng đi ra, đôi mắt ngấn lệ đầy vẻ đáng thương.

Mọi người giật mình tỉnh lại, vội vã gọi điện thoại để sắp xếp bác sĩ.

“Vu oan sao?”

Tần Triệt vừa ngáp vừa đứng bên cạnh tôi, nhướng mày hỏi.

Tình huống vừa rồi, bất cứ ai vào cũng cảm thấy có điều bất thường.

Tôi mím môi, Tống Nguyệt đang nằm đó, người đầy vết thương, rồi lắc đầu.

Ít nhất lần này ấy không trực tiếp đổ tội cho tôi hay kết tội tôi đã đẩy ấy xuống.

Cô chỉ “vô ” ngã xuống cầu thang khi đi ngang qua tôi. Ở đây có camera giám sát, sẽ không ngu ngốc đến mức rằng tôi đã đẩy .

“Sao lại bị thương nặng như ?”

Mẹ Tần Thẩm Tố Tâm nhíu mày, vội vã bước đến bên cạnh .

Xung quanh đầy những mảnh vỡ từ chiếc bình hoa, một số mảnh sắc nhọn đã đâm vào da thịt, khiến m,áu thấm đỏ cả tấm thảm.

Sắc mặt Tống Nguyệt ngày càng nhợt nhạt.

Thẩm Tố Tâm không biết ấy bị thương ở đâu và nghiêm trọng đến mức nào, trong lúc đợi bác sĩ, bà không dám tùy tiện vào .

Nhưng Tống Nguyệt không để ý, đây là thời điểm tốt nhất để khiến người khác thương mình.

Cô cố gắng nhấc cánh tay run rẩy, muốn nắm lấy vạt áo của Thẩm Tố Tâm, khiến bà hơi nhíu mày.

“Mẹ ơi…”

“Đừng gì nữa, bác sĩ sắp đến rồi.”

Thẩm Tố Tâm ngăn cản lời định , khiến nuốt ngược lại những lời định ra.

“Muốn qua đó xem không?”

Tần Triệt thấy tôi chăm , đề nghị.

Tôi khẽ gật đầu.

“Đừng qua đây!”

“Đừng qua đây!”

Hai câu đồng thanh vang lên, một từ Tống Nguyệt và một từ Thẩm Tố Tâm.

Giọng của Tống Nguyệt kích , đặc biệt cảnh giác với tôi.

Bước chân tôi dừng lại.

Còn Tần Triệt, vẻ mặt dửng dưng, vẫn bước tới gần.

“Chậc, tôi qua đây rồi, thì sao nào?”

Anh khẽ cúi người, ánh mắt châm biếm vào mắt Tống Nguyệt.

Cuối cùng, khi Tống Nguyệt gần như không thể cầm cự thêm, xe cấp cứu cũng tới.

5.

“Cẩn thận mảnh vỡ, để dì dọn dẹp xong cháu hãy xuống.”

Trước khi rời đi, Thẩm Tố Tâm bất ngờ quay lại với tôi.

Giống như một lời giải thích cho việc bà vừa ngăn bước chân tôi.

Tôi khẽ sững người, có chút bối rối.

Sau bao năm “mẹ con”, giữa chúng tôi thực sự không có nhiều cảm ấm áp.

Tôi ông nội nuôi dưỡng và đào tạo như một người thừa kế.

Gia đình họ Tần vốn lạnh nhạt về cảm, chỉ gặp nhau trong những buổi họp mặt định kỳ hoặc khi cần ra quyết định quan trọng.

Thời gian tôi ở cạnh họ rất ít, không có cảm sâu sắc, mỗi lần gặp mặt chỉ là vài câu khách sáo.

“Sao thế? Ngẩn ra à?”

Tần Triệt chen vào, khẽ đẩy vai tôi.

“Anh nhiều quá.”

Tôi ngẩng đầu , bằng giọng cực kỳ nghiêm túc.

Nụ trên mặt cứng lại, có chút lúng túng, khẽ ho một tiếng.

Anh chỉnh lại vẻ mặt, sau đó giả bộ trưởng thành, vỗ vỗ vai tôi:

“Kiều Dương này, sau này cả nhà này phải dựa vào em đấy.”

Tôi hơi liếc , ánh mắt đầy vẻ chán ghét, không phản bác.

6.

Sau khi Tống Nguyệt bị thương, Thẩm Tố Tâm luôn ở bệnh viện chăm sóc ta. Lúc này, mọi người trong nhà họ Tần mới dần nhận ra sự thật rằng, gia đình đã có thêm một người con ruột, và rõ ràng ấy không phải là người dễ đối phó.

Chuyện Tống Nguyệt bị thương, dù chưa có kết luận rõ ràng, bất kể là tôi vì dè chừng mà tổn cho ấy, hay ấy không cam lòng mà muốn hãm h,ại tôi, đều cho thấy mối quan hệ giữa chúng tôi không hòa hợp. Nhà họ Tần sẽ phải thế nào để cân bằng giữa con ruột và con nuôi đây?

Dù hiện tại vị trí của tôi không có gì thay đổi, m,áu mủ và năng lực, ai mà đoán suy nghĩ của những người đứng đầu?

Trong không khí âm thầm đầy sóng ngầm, một số người đang chờ đợi thời cơ để khuấy mâu thuẫn.

7.

“Cô đến đây gì?” Tống Nguyệt ngồi trên giường bệnh, thấy tôi một mình đến thăm, liền lạnh đầy kh,inh miệt.

Tôi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, không hề ngạc nhiên trước thái độ lạnh lùng của ta.

“Cô thấy vui lắm đúng không? C,ướp hết mọi thứ của tôi rồi còn có mặt mũi đến đây.” Ánh mắt ta đầy ác ý tôi.

“Tôi không c,ướp của ai cả. Ít nhất tất cả những gì tôi có bây giờ đều là điều tôi xứng đáng nhận .” Tôi thẳng vào mắt ta, trả lời.

“Xứng đáng?” Cô ta khẩy, đầy vẻ kh,inh bỉ.

“Là thân phận con nhà họ Tần? Hay là vị trí người thừa kế? Tần Kiều Dương, không thấy mình thật đáng xấu hổ sao? Những thứ đó đều nên là của tôi! Cô không cùng huyết thống với nhà họ Tần, sao dám chúng là của ?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...