Quay lại chương 1 :
Về đến biệt thự nghỉ ngơi một ngày, hôm sau tôi vẫn đến trường như thường lệ.
Vừa bước vào lớp, đã bị vô số ánh mắt và câu hỏi vây lấy.
“Kỷ Thanh Ngữ, cậu sao mà khiến Chu Diễm phải nghỉ học thế? Giỏi thật!”
“Cậu cũng là dân ‘xã hội đen’ hả? Hay tại cậu báo cảnh sát nên họ mới bị đuổi học?”
“Không đúng, trước đây cũng có người báo cảnh sát, vì họ là trẻ vị thành niên nên chẳng ai bị sao cả mà…”
Dù sao chuyện này cũng không mấy vẻ vang, hơn nữa có nhiều người của cấp trên đến, nên ngoài những người liên quan, hầu hết học sinh không rõ chuyện đã giải quyết thế nào.
Mọi người chỉ biết rằng Chu Diễm và đám đã bị đuổi học, trường cũng đột nhiên đổi hiệu trưởng.
Tôi lắc đầu, không để ý tới những câu hỏi đó, tự mình ngồi xuống bàn và bài tập.
Giang Tiểu Tiểu lén tôi rất lâu, rồi mới lấy can đảm hỏi: “Kỷ Thanh Ngữ, cậu không sao chứ…”
Tôi hơi sững người, sau đó lắc đầu, nhẹ giọng đáp: “Không sao đâu.”
Cô ấy gật đầu, chỉnh lại kính, : “Sắp thi giữa kỳ rồi, cậu vẫn nên ôn tập cho tốt.”
Tôi không nhịn , với ấy: “Cậu cũng , cố gắng lên nhé.”
Mặt Giang Tiểu Tiểu đỏ ửng thấy rõ, ấy gượng gạo ho khan hai tiếng rồi cũng cúi đầu bài tập.
Kỳ thi giữa kỳ sắp đến, tôi đề mấy ngày, rồi bắt đầu trốn học thường xuyên.
Sau khi ba mẹ tôi xuất hiện, giáo viên chủ nhiệm mới và hiệu trưởng mới đều ngầm hiểu mà ngơ cho việc tôi trốn học.
Tôi trốn học là có lý do.
Buổi tối trước ngày thi giữa kỳ, trong lớp bỗng có một nam sinh kêu lên.
“Trời ơi, mấy người có biết chuyện của Chu Diễm không!”
“Hả? Cô ta không phải đã nghỉ học rồi sao?”
“Đúng… Nhưng nghe sau khi nghỉ học, ta bị ai đó đánh một trận thảm , bố ta giờ cờ bạc khắp nơi, nợ ngập đầu, rồi ép ta lấy bừa một người để trả nợ.”
“Trời ơi, nghĩ lại dáng vẻ ngang ngược của ta trước đây, đúng là đáng thương thật…”
“Thương cái gì, quên rồi à, trước đây ta bắt nạt bao nhiêu người? Lớp mình trước đây có Kỷ Thiển Thiển, không phải cũng bị bắt nạt đến trầm cảm rồi phải chuyển trường sao!”
“Cũng đúng ha…”
Tôi chống cằm, cúi mắt ngón tay đang xoay bút, lặng lẽ nghe họ bàn tán, không gì.
Tôi mở điện thoại, nhấn vào danh bạ có tên “Em ”, ngắn gọn kể lại hiện trạng của bọn họ cho ấy.
Một lúc lâu sau, nhận tin nhắn trả lời của em .
“Cảm ơn chị, chị ơi.”
9
Kỳ thi giữa kỳ lần này, tôi đạt thủ khoa toàn trường.
Toàn trường xôn xao.
Đặc biệt là các cùng lớp của tôi. Lớp tôi vốn là lớp đội sổ trong trường, bỗng dưng có người đạt thủ khoa, sao mà không khiến mọi người ngạc nhiên cho .
Huống chi tôi gần đây trốn học nhiều, trước kia cũng chẳng ai thấy tôi học hành gì chăm chỉ.
Học sinh các lớp khác chỉ biết tôi là chuyển trường từng đánh nhau với đám học sinh hư của trường, còn báo cảnh sát khiến họ bị đuổi học.
Hơn nữa, tôi lại học ở lớp yếu, mấy học sinh giỏi ở lớp chọn cũng không phục.
Thế nên, tin đồn tôi đạt thủ khoa là nhờ gian lận ngày càng lan rộng.
Lúc đó, Giang Tiểu Tiểu đang ngồi bên cạnh tôi, chằm chằm vào bảng điểm xếp hạng thứ 236 của mình rất lâu.
Tôi gần như có thể thấy rõ gân xanh trên trán ấy nổi lên.
Ngay khi tôi định mở miệng an ủi, Giang Tiểu Tiểu bỗng nhiên xé toạc bảng điểm, cúi xuống bàn khóc òa.
Cả lớp đều giật mình.
Mấy thân của Giang Tiểu Tiểu vội vàng vây quanh an ủi ấy.
Người đưa khăn giấy, người lấy nước, tất bật một lúc lâu, Giang Tiểu Tiểu mới nức nở ngẩng đầu lên.
Cô ấy đỏ hoe mắt tôi một cái, rồi các đưa ra hành lang tâm sự.
Cho đến khi chuông vào tiết tự học tiếp theo vang lên, Giang Tiểu Tiểu mới trở về với đôi mắt sưng húp.
Tôi ấy, hỏi: “Có cần tôi giảng cho cậu mấy câu sai không?”
Giang Tiểu Tiểu lập tức ngẩng đầu, tôi với vẻ mặt kỳ lạ.
Làn da ấy xỉn màu, trên mặt đầy mụn trứng cá.
Nhưng bàn học của ấy lại vô cùng sạch sẽ, sách vở sắp xếp gọn gàng ngay ngắn.
Tôi có thể ra, ấy thật sự là người muốn phấn đấu để vươn lên, nên tôi mới hỏi .
Nhưng Giang Tiểu Tiểu lắc đầu, không cần.
Tôi hiểu ý, cũng chẳng nhiệt đến mức phải ép buộc giúp đỡ, ấy từ chối thì thôi.
Bạn thấy sao?