Giả Tiểu Thư Quyến [...] – Chương 3

10

Vừa nghe đến hai chữ “ba mẹ”, tôi liền cuống lên.

Đừng thấy ba mẹ Chu ngày thường có vẻ dễ tính, chứ thực ra họ khá bảo thủ.

Nếu Chu Cảnh Sơ thật sự linh tinh trước mặt họ, tôi chắc chắn sẽ bị đá khỏi nhà họ Chu.

Tôi lập tức mở cửa, trái phải xác nhận không có ai, rồi kéo vội ta vào phòng mình.

Chu Cảnh Sơ cúi mắt chằm chằm vào con búp bê trên tay tôi.

Vành tai ta từ từ đỏ lên.

Tôi nhận ra ánh mắt đó, cúi đầu con búp bê mà mình quên không đặt lại bàn.

Cầm cũng không xong, mà thả cũng chẳng .

Để chuyển hướng, tôi hơi lúng túng hỏi:

“Anh đến đây ?”

Đôi mắt đen sâu thẳm của Chu Cảnh Sơ khóa chặt lấy tôi, ánh khó đoán.

Anh ta không trả lời, mà nắm lấy tay tôi, đưa thẳng vào dưới vạt áo của mình.

Da ta ấm nóng, cơ bắp săn chắc.

Lúc tay tôi chạm vào da thịt ta, cảm giác như bị bỏng, tôi lập tức muốn rụt lại.

Nhưng Chu Cảnh Sơ lại giữ chặt, không cho rút về.

Tôi tuy tham tiền háo sắc, cái gọi là “háo sắc” này vẫn chưa từng thực hành bao giờ.

Từ nhỏ đến lớn, người con trai cùng tuổi ở bên cạnh tôi nhiều nhất là Chu Yến Lễ.

Anh ấy luôn dịu dàng và giữ lễ, hồi đi học dù trời nóng chảy mỡ, mấy nam sinh khác cởi áo hết, thì vẫn mặc chỉnh tề từ đầu tới cuối.

Tôi chỉ mơ hồ cảm thấy hình như thân hình khá chuẩn.

Nhưng lúc đó tôi luôn xem trai mình, không dám nghĩ gì xa hơn.

Ngay cả tối qua khi tôi liều mình định quyến rũ ấy, cũng vì tin tính khí hiền lành, sẽ không đẩy tôi ra.

Còn giờ, bị Chu Cảnh Sơ kéo tay bắt chạm vào cơ bụng ta, tôi thực sự không chống đỡ nổi.

Tôi hoảng loạn quay mặt đi, lắp ba lắp bắp:

“Anh… rốt cuộc muốn gì?”

【Đồ ngốc! Anh ta đang quyến rũ đó, nữ phụ!】

【Chu Cảnh Sơ: Tôi ghét em là khúc gỗ!】

【Em trai đã rõ ràng đến mức này rồi, đúng là vung cho kẻ mù!】

【Cạn lời! Mau vợ chồng đi chứ còn gì nữa!】

Chu Cảnh Sơ khẽ .

“Không ra à? Anh đang quyến rũ em đó, bé con.”

Giọng mềm mại, quyến luyến, khiến tai tôi cũng hơi nóng lên.

Anh ta giật lấy con búp bê trong tay tôi, ném sang một bên, ánh mắt mang theo chút bực bội.

“Sờ búp bê có gì vui? Hay là…”

Còn chưa hết, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

11

Là Chu Yến Lễ.

Tôi giật mình như tội phạm bị bắt tại trận, vội vàng kéo Chu Cảnh Sơ trốn vào bên trong.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy không yên tâm, tôi lại kéo ta nhét vào trong tủ quần áo.

Nhưng Chu Cảnh Sơ đâu phải người dễ nghe lời như .

Anh ta nheo mắt đầy nguy hiểm:

“Anh khó coi đến mức không thể gặp người sao?”

?

Anh có nghe nổi mấy lời mình đang không ?

Nam nữ độc thân ở chung một phòng, tôi chẳng lẽ còn phải thản nhiên mở cửa, rồi kéo Chu Cảnh Sơ ra trước mặt Chu Yến Lễ mà :

“Anh ơi, em đang giấu một người đàn ông trong phòng, là em trai ruột của đó~”

Nghe có hợp lý không?

Sau vụ con búp bê cảm ứng, tôi đã chắc chắn tám, chín phần mười rằng lời trên bình luận đều là thật.

Chu Cảnh Sơ hình như thật sự thích tôi, y như lời họ .

Để ta ngoan ngoãn ở lại trong phòng, tôi vội vàng hôn nhẹ lên mặt ta một cái.

Nhưng lần này hình như không hiệu nghiệm nữa rồi.

Chu Cảnh Sơ nắm chặt tay tôi, lạnh trong tức giận:

“Cùng một chiêu mà em muốn xài đến lần hai à?”

Đúng lúc đó, Chu Yến Lễ lại gõ cửa một lần nữa.

“Giai Di, sao không trả lời? Em không khỏe à? Dạo này cứ ru rú trong phòng mãi, rất lo đấy.”

【Cười chết, đừng nam phụ bệnh kiều miệng độc như , thật ra trong lòng đang buồn muốn chết rồi.】

【Tôi vừa qua xem góc của ta xong, tới đây tới đây, tôi đọc cho mọi người nghe một đoạn tâm sự của nam phụ:】

【Rõ ràng lần trước còn là hôn môi, lần này lại chỉ hôn lên mặt, chẳng lẽ mặc đồ vào là hết hấp dẫn rồi sao? Chết tiệt cái lão già kia, lần nào cũng đến chuyện tốt của tôi…】

Thì ra là như thật hả?

Tôi mãi không trả lời, giọng Chu Yến Lễ càng thêm lo lắng vang lên lần nữa.

“Giai Di, mở cửa nhé.”

Thấy hình nguy cấp, tôi nhanh chóng hôn một cái lên môi Chu Cảnh Sơ.

Vừa dỗ vừa :

“Chưa từng có người đàn ông nào vào phòng thay đồ của em đâu, là người đầu tiên đấy.”

Chu Cảnh Sơ bị tôi dỗ đến mức choáng váng, bàn tay cũng hơi buông lỏng ra.

【Á á á á á nữ phụ huấn luyện Chu Cảnh Sơ y như huấn luyện chó cưng , dễ quá trời!】

【Chu Cảnh Sơ lại bị nữ phụ quay như chong chóng rồi!】

【Nữ phụ : Chưa từng có người đàn ông nào vào phòng thay đồ của em, là người đầu tiên.

Chu Cảnh Sơ nghe : Anh là người đầu tiên của em.】

【Bạn bên trên ơi, cách chơi xếp chữ đúng là đỉnh cao, chắc hồi nhỏ bài tổ hợp và hoán vị toàn điểm tuyệt đối nhỉ!】

【Chu Cảnh Sơ: Mấy người biết gì, tôi chỉ giả vờ bị mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo thôi, tôi có nhịp độ của riêng mình.】

Tôi lập tức chạy ra cửa, kịp mở trước khi Chu Yến Lễ dùng chìa khóa.

12

Cửa vừa mở, tôi còn chưa kịp gì, bàn tay của Chu Yến Lễ đã đặt lên trán tôi.

“Sao mặt đỏ ? Em bị sốt à?”

Tôi ậm ừ vài tiếng, cố gắng lấp liếm.

“Em không sao đâu , đừng lo.

“Không phải công việc ở công ty đang bận lắm sao? Anh mau đi đi, đừng để chậm trễ.”

Chu Yến Lễ im lặng rất lâu.

Tôi nghi hoặc ngẩng đầu .

Lại phát hiện… ánh mắt đang chăm dán vào tay tôi.

Cảm trong đáy mắt cuộn trào dữ dội.

Chu Yến Lễ luôn là người biết kiềm chế, rất hiếm khi để cảm lộ ra ngoài.

Dù có gặp người không ưa, vẫn có thể mỉm lịch sự chào hỏi.

Tôi gần như chưa từng thấy có vẻ mặt như .

Tôi theo ánh mắt xuống tay mình.

Và ngay lập tức… tim tôi loạn lên.

Sao tôi lại quên mất chuyện này chứ.

Da tôi rất trắng, chỉ cần hơi dùng lực một chút là lập tức để lại vết đỏ.

Vừa rồi Chu Cảnh Sơ nắm chặt tay tôi, để lại vết hằn vô cùng rõ ràng.

Tôi theo phản xạ giấu tay ra sau lưng, Chu Yến Lễ đã nhanh tay nắm lấy tay tôi.

Lúc nãy khi chạm vào trán tôi, lòng bàn tay còn hơi ấm.

Nhưng bây giờ, tay lại lạnh toát.

Chu Yến Lễ cúi mắt, cẩn thận quan sát tay tôi.

Hàng mi dài rũ xuống che khuất ánh , chỉ để lại một mảng bóng mờ nơi sống mũi.

Một lúc sau, khẽ hỏi:

“Hắn đã gì em?”

Rõ ràng giọng rất nhẹ nhàng, tôi lại có cảm giác như bị chất vấn.

Tôi theo bản năng chọn dối.

“Không có gì đâu… chỉ là nắm tay thôi.”

Tôi cảm giác, nếu tôi dám mình vừa mới sờ cơ bụng của Chu Cảnh Sơ, thì Chu Yến Lễ sẽ nổi điên mất.

Anh khẽ cong môi, trong mắt không hề có ý .

“Vậy sao?”

Không đợi tôi trả lời, đưa tay còn lại lên, dùng đầu ngón tay chà nhẹ lên môi tôi.

Anh dùng chút lực, khiến môi tôi càng thêm sưng đỏ.

Không hiểu vì sao, tôi không thấy sợ Chu Yến Lễ lúc này.

Ngược lại, dáng vẻ lạnh lùng của lại khiến tôi cảm thấy… hơi cuốn.

【Yêu đương lành mạnh thì đúng là tốt thật, cảm lệch lạc mới đúng là kịch tính.】

【Giả “cận huyết”, chính là giả cận huyết! Xin tác giả đó, viết nhiều vào, nếu có thể thêm cảnh cưỡng đoạt thì tuyệt vời! Coi như cho tụi tôi ăn gà ! Cục cục ta cục cục ta~】

【Không quan tâm nữa, cặp này tôi đẩy thuyền trước đã!】

Chu Yến Lễ hạ giọng, dịu dàng thuyết phục:

“Giai Di, chúng ta lớn lên cùng nhau, cảm giữa chúng ta sẽ không dễ bị người ngoài chen vào, đúng không?”

“Anh đúng là lớn hơn em… hay chính xác hơn là lớn hơn Cảnh Sơ, em không thấy càng có thể bao dung cho em hơn sao?”

“Chiều cao, ngoại hình, vóc dáng — thứ gì Cảnh Sơ có, cũng có.”

“Hơn nữa, giờ đã có chút thành tựu trong sự nghiệp, cả tiền bạc lẫn địa vị, đều có thể tự hào. So với một thân xác trẻ trung, cái nào nặng cái nào nhẹ, tin Giai Di em biết cân nhắc.”

“Anh từng rồi, em cần gì cứ đến tìm .”

“Nhưng hy vọng… không phải giúp em với tư cách là trai.”

“Giai Di, từ đầu đến cuối, chúng ta vốn không phải em ruột.”

Tôi bị mớ lời này của Chu Yến Lễ cho đầu óc trống rỗng.

Hình như cũng hiểu tôi cần thời gian tiêu hóa, nên cuối cùng cũng buông tay tôi ra.

Trước khi đi, cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán tôi.

Như để nhắc tôi rằng, những lời vừa rồi không hề là .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...