Giả Tiểu Thư Quyến [...] – Chương 2

6

Tôi vừa mới trở về phòng chưa bao lâu thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Giọng của Chu Yến Lễ cũng vang lên theo.

“Giai Di, dậy chưa? Đến giờ ăn sáng rồi.”

Ba mẹ Chu rất coi trọng gia đình, công việc bận rộn nên cả nhà hiếm khi ở bên nhau.

Thời gian duy nhất mọi người cùng xuất hiện là lúc ăn sáng.

, dù thế nào đi nữa, ai cũng sẽ cố ăn sáng chung.

Cả nhà đều biết tôi hay ngủ nướng, trước giờ đều là dì Trần gọi tôi dậy ăn sáng.

Hôm nay lại là Chu Yến Lễ.

Rõ ràng Chu Yến Lễ lúc nào cũng dịu dàng, chưa từng nổi giận với ai.

Trước đây tôi rất dựa dẫm vào , hồi nhỏ sợ bóng tối không dám ngủ một mình, tôi còn quấn lấy bắt ngủ cùng.

Sau này lớn lên, mỗi lần gặp chuyện gì tôi cũng nghĩ đến đầu tiên.

Nhưng hiện giờ, đứng trước mặt , tôi lại thấy mình cứ như tội phạm bị bắt tại trận.

Tôi thay đồ xong, cắn răng mở cửa, hỏi qua loa một câu:

“Trước giờ chẳng phải dì Trần gọi em sao? Hôm nay sao lại đến?”

Ánh mắt Chu Yến Lễ dừng lại trên đôi môi sưng đỏ của tôi một lúc, vẻ mặt khó đoán, không rõ vui hay giận.

【Anh trai thấy môi nữ phụ sưng đỏ, ghen đến phát điên mà vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh.】

【Anh em chung một bát… thơm thật đấy, tôi ăn ngấu nghiến luôn!】

Bình luận ríu rít không ngừng, tôi chẳng còn tâm trạng để đọc.

Ánh mắt của khiến tôi thấy hơi khó chịu, cứ nghĩ đến việc nếu lát nữa hỏi, mình phải tìm lý do gì nghe cho hợp lý.

Nhưng Chu Yến Lễ lại không hỏi, mà chỉ :

“Cảnh Sơ về rồi, dì Trần muốn nấu tươm tất một chút, thời gian gấp quá nên không kịp gọi em.”

Tôi gật đầu, theo đi đến phòng ăn dùng bữa sáng.

Nhưng lúc đi tới chân cầu thang, Chu Yến Lễ bỗng dừng bước, quay người lại.

Tôi không kịp tránh, đâm thẳng vào lòng .

Chu Yến Lễ đỡ lấy tôi một cách vững vàng, mùi hương quen thuộc phảng phất quanh chóp mũi, khiến người ta thấy yên tâm.

Ngực cũng mềm mềm…

Tôi vô thức nghĩ, ôm thế này cũng thoải mái phết.

Anh bằng giọng nhẹ nhàng:

“Giai Di, nếu có chuyện gì, em cứ tìm . Anh sẽ luôn ở bên em.”

Tôi vừa định đáp lời, thì lại thấy Chu Cảnh Sơ đứng sau lưng .

7

Bình luận nổ tung.

【Cảnh này đúng chất “tu tràng”, sướng mắt thật!】

【Hahahaha, nữ phụ vừa sáng sớm còn dỗ em trai sẽ chịu trách nhiệm, quay người cái lại ôm trai, rồi còn bị em trai bắt gặp nữa chứ, kích thích chưa!】

【Lúc trước trai thấy môi nữ phụ bị hôn đến sưng, ghen đến muốn nổ tung, giờ tới lượt em trai thấy nữ phụ ôm trai, cũng tim vỡ vụn luôn. Thú vị thật đấy!】

【Hehehe, tôi không dám tưởng tượng nếu nam phụ bệnh kiều biết mấy lời ngọt ngào lúc đó chỉ là nữ phụ dỗ cho có lệ, thì ta sẽ hóa đen thế nào… bịt mắt play, tôi đến đây!】

Chu Cảnh Sơ mím chặt môi, ánh mắt đen láy khóa chặt lấy tôi và Chu Yến Lễ.

Tôi bất giác cảm thấy một luồng oán khí đậm đặc phát ra từ người ta.

Như thể ta là kẻ si bị người phản bội.

Tôi nhức đầu không thôi.

Luống cuống đẩy Chu Yến Lễ ra, ậm ừ hai tiếng rồi vội vàng giục đi ăn sáng.

“Đừng để ba mẹ phải đợi.”

Chu Yến Lễ điềm nhiên bước qua Chu Cảnh Sơ, ân cần đặt tay lên vai tôi:

“Đừng vội, vẫn còn sớm, đi chậm thôi, cẩn thận kẻo vấp ngã.”

Sống chung dưới một mái nhà hai mươi năm, tôi rất hiểu .

Dù bề ngoài không tỏ ra gì, từ giọng bình thản đó, tôi vẫn nghe ra đang bực.

Nhưng tôi bây giờ không dám nấn ná ở đây lâu thêm chút nào.

Dưới ánh mắt của cả hai, tôi rón rén đi xuống cầu thang.

Chỉ một đoạn cầu thang ngắn ngủi mà tôi đi như thể bị kim châm vào lưng, tóc gáy dựng đứng.

Khi vừa bước xuống tới nơi, tôi nghe thấy Chu Yến Lễ :

“Giai Di lớn lên cùng , nó rất tin . Có chuyện gì cũng nghĩ đến đầu tiên.”

“Đến giờ lớn rồi mà vẫn bắt gọi dậy mỗi sáng.”

Rõ ràng chỉ là vài câu giới thiệu bình thường về một em .

Nhưng từ miệng Chu Yến Lễ ra, lại mang theo hương vị khác hẳn.

Tôi quay lưng về phía họ, không thấy nét mặt lúc đó của hai người.

Chỉ nghe Chu Cảnh Sơ lạnh lùng đáp trả:

“Ồ, thì sao chứ?”

“Tôi về nhà này rồi, sau này tôi cũng sẽ dần hiểu rõ Giai Di thôi, không cần kể lại giúp đâu.”

“À mà… tôi nhớ hình như đã hai mươi lăm rồi thì phải? Tôi với Giai Di mới hai mươi. Có khi tụi tôi hợp nhau hơn đấy.”

【Hai người này tranh nhau ra mặt thế này, đúng là quá đáng xem luôn.】

【Một người âm thầm khoe thân mật để cảnh cáo người còn lại đừng mơ, quá gắt!】

【Một người âm thầm chê người kia già, với nữ phụ thì chênh lệch thế hệ, còn bản thân thì đầy lợi thế.】

【Cười xỉu, em trai đúng là biết cách chọc vào nỗi đau của trai, lời bóng gió kiểu “đàn ông sau 25 là hết xài”, còn mình thì đang “đỉnh” lắm ấy.】

【Trời ơi, phải sao đây, một bên là trai dịu dàng đã đồng hành từ nhỏ, một bên là em trai đến chết đi sống lại, tranh giành không ngừng… Phải chọn ai đây?】

【Người trưởng thành không chọn lựa. Tất nhiên là chọn cả hai!】

8

Lần đầu tiên trong đời, tôi ăn bữa sáng mà như đi trên bãi mìn, vừa sợ vừa căng thẳng.

Tôi ngồi giữa Chu Yến Lễ và Chu Cảnh Sơ.

Để ngăn họ ra điều gì trời, tôi cố gắng giữ tay không run khi cầm ly nước.

Chu Yến Lễ gắp bánh bao nước mà tôi thích cho tôi, tôi ăn.

Chu Cảnh Sơ gắp bánh chiên mà tôi mê, tôi cũng ăn.

Ba mẹ Chu thấy, trêu :

“Trời ơi, hôm qua còn lo Giai Di với Cảnh Sơ không hợp nhau, ai ngờ hôm nay lại thân thiết , tụi mình lo thừa rồi.”

Tôi gượng gạo.

Thầm nghĩ, môi tôi bị hôn sưng thế này, còn không gọi là “quan hệ tốt” thì là gì?

Bữa sáng kỳ dị đến khó tả.

Ba mẹ Chu không hề nhắc đến chuyện đưa tôi rời khỏi nhà họ Chu, mà tôi cũng không muốn hỏng không khí bữa ăn bằng chuyện đó.

Tính đợi ăn xong rồi , ba mẹ lại bất ngờ có cuộc gọi rồi vội vã rời đi.

Trước khi đi, họ còn không quên dặn:

“Giai Di và Cảnh Sơ phải sống hòa thuận với nhau nhé.”

Chu Cảnh Sơ tôi mơ hồ:

“Đó là điều tất nhiên.”

9

Tôi chợt nhớ tới lời tôi với ta sáng nay, mấy câu kiểu như “sẽ chịu trách nhiệm với ”.

Ban đầu tôi nghĩ ba mẹ sẽ tuyên bố chuyện tôi không còn là con nhà họ Chu nữa, như tôi có thể rút lui êm đẹp.

Nhưng bây giờ xem ra… chắc là chưa đi đâu.

Vừa ăn xong tôi liền vội vàng kiếm cớ về phòng.

Những ngày sắp tới, nếu không cần thiết, tôi tuyệt đối không bước ra khỏi cửa.

Con búp bê mà mấy hôm trước Chu Cảnh Sơ tặng tôi, tôi tiện tay vứt trên bàn.

Ban đầu tôi cũng chẳng để tâm, thế mà ngồi vào bàn, cảm giác tồn tại của nó lại rõ rệt đến kỳ lạ.

Con búp bê nằm im lìm trên bàn, trông có chút đáng thương.

Khác hoàn toàn với hình tượng của Chu Cảnh Sơ.

Tôi thật sự khó mà tin , đây chính là cái gọi là “búp bê cảm ứng” mà Chu Cảnh Sơ ?

Không nhịn , tôi đưa tay chọc vào mặt nó.

Ừm… cũng không khác gì búp bê bình thường cả!

Ngón tay tôi trượt xuống dưới.

Tôi sờ hết toàn thân nó một lượt, cũng không thấy có gì khác biệt.

Màn bình luận trước mặt tôi bị lag mất vài giây, sau đó đồng loạt xuất hiện dấu chấm hỏi.

【? Nữ phụ, đang ?】

【Cô mà còn sờ nữa, hôm nay Chu Cảnh Sơ chắc phải dọn vào ở trong phòng tắm luôn rồi!】

【Tôi vừa qua phòng bên xem, tôi chết mất! Chu Cảnh Sơ còn chưa “ăn thịt” mà đã bị vợ sờ cho bay màu rồi!】

【Nữ phụ! Cô đừng hành hạ ta nữa!】

Giữa cả đống bình luận hỗn loạn, tôi bỗng thấy một dòng rất rõ ràng:

“Chu Cảnh Sơ hôm nay chắc phải ở lì trong phòng tắm.”

Dù búp bê này có thật là cảm ứng hay không, chỉ cần khiến Chu Cảnh Sơ không đến sự với tôi là , tôi đều muốn thử!

Tôi nghĩ mà khoái chí — như thì Chu Cảnh Sơ sẽ không đòi tôi “chịu trách nhiệm” nữa rồi.

Ai ngờ, nội dung trên màn hình bắt đầu đổi tông.

Đám người xem bắt đầu hóng chuyện dữ dội hơn.

【Ồ ồ, sờ hăng say lắm ha~】

【Tôi đoán lát nữa nam phụ bệnh kiều mà đến tìm nữ phụ, đảm bảo ta ngoan như mèo luôn.】

【3… 2… 1… Nam phụ bệnh kiều sắp tới gõ cửa rồi, để xem lúc đó nữ phụ sao nhé, hehe.】

Bình luận vừa lướt qua ngay sau đó thật sự có tiếng gõ cửa vang lên.

Một giọng trầm thấp vang lên:

“Mở cửa.”

Là giọng của Chu Cảnh Sơ.

Chẳng lẽ mấy cái bình luận kia đều là thật?

Tôi lặng lẽ con búp bê bị tôi vò đến mức tóc mái rối bù.

Quyết định… giả chết.

Người ngoài cửa chờ một lúc, thấy tôi mãi không có phản ứng.

Anh ta không nhanh không chậm bổ sung một câu:

“Tôi nghĩ… tôi nên gọi điện cho ba mẹ, với họ rằng tôi—”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...