Ngày “thiên kim thật” trở về, con gái tôi bị đuổi khỏi nhà như kẻ dư thừa. Cặp vợ chồng hào môn kia gọi điện bảo tôi đến đón nó. Một đám người ăn mặc sang trọng đứng trước cổng biệt thự, ánh mắt lạnh lùng khinh miệt. “Loại hành vi chim khách làm tổ thế này thật kinh tởm. Đứa con gái được nuôi lớn đó bản chất đúng là cái loại phường trộm cướp.” Đứa trẻ tôi nuôi suốt mười bốn năm mặc váy công chúa xòe phồng, giận dữ lao tới đẩy ngã con gái tôi. Rồi quay đầu nhào vào lòng cha mẹ ruột, vừa khóc vừa oán trách: “Cô ta đã cướp đi gia đình vốn thuộc về con, con không bao giờ muốn gặp lại họ nữa!” Con gái tôi loạng choạng ngã xuống đất, sững sờ như hóa đá. Tôi bước tới, kéo nó dậy: “Đi thôi, trâu nhà mình còn đang chờ cho ăn đấy.” Một con trâu vài chục nghìn tệ, nhà tôi nuôi mấy trăm con. Tôi bận đến sấp mặt, lấy đâu ra thời gian mà đóng kịch thương tâm với họ.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?