Gia Sư Cho Thiếu [...] – Chương 1

[FULL] Gia Sư Cho Thiếu Niên Cuồng Yêu

Tác giả: Tiêu Cảnh Diễm Mất Não

Edit: Thiên Sơn Bắp Cải

‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿

Vì tiền, tôi đã trở thành gia sư cho Chu Thời Nghiễn trong một năm.

 

"Chị ơi, em không muốn rời xa chị một ngày nào cả."

 

Tôi mỉm dỗ hắn: "Ngoan nào, đến khai giảng chúng ta sẽ gặp nhau nhé!"

 

Hắn háo hức đăng ký vào trường của tôi rồi tôi lại quyết định du học.

 

Năm năm sau khi trở về nước, tôi bất ngờ bị người ta đánh bất tỉnh.

 

Trong một căn hầm tối tăm sang trọng, tôi bị xích vào cuối giường.

 

Chu Thời Nghiễn từ từ hôn lên mắt cá chân tôi, ánh mắt hắn vừa bệnh hoạn vừa ám ảnh.

 

"Chị ơi, chị ngoan nào, sẽ không đau lắm đâu…"

 

1

 

Vừa cúp máy, một cơ thể nóng rực đã áp sát vào người tôi.

 

"Chị ơi, thế là chị phải đi rồi à?"

 

"Không phải chị sẽ ở lại giúp em nộp nguyện vọng xong rồi mới về trường ư?"

 

Chu Thời Nghiễn ôm chặt tôi vào lòng, giọng điệu có chút oán trách.

 

Hơi thở ấm áp phả vào tai tôi.

 

Chu Thời Nghiễn tiến sát lại gần, đôi mắt tràn đầy mong đợi.

 

"Thật ra... em cũng có thể đi cùng chị để thi..."

 

"Tại sao chị không bao giờ cho em đến trường của chị?"

 

"Em hứa sẽ không phiền chị đâu..."

 

Tim tôi đập thình thịch, khẽ thoát người ra khỏi vòng tay hắn.

 

Đàn của tôi vừa gọi điện báo tin đã có suất trao đổi sinh viên, bảo tôi sắp xếp thời gian về trường thủ tục.

 

Thực ra tôi đã nộp đơn xin du học Pháp từ lâu vẫn luôn dối Chu Thời Nghiễn là sẽ về trường thi.

 

Nếu Chu Thời Nghiễn biết tôi không về thi mà đi du học, hắn chắc chắn sẽ phát điên mất.

 

Tôi xoa đầu hắn, mỉm dịu dàng.

 

"Tất nhiên là chị sẽ ở lại giúp em nộp nguyện vọng rồi..."

 

Không biết có phải Chu Thời Nghiễn cảm nhận điều gì không mà dạo này hắn cứ quấn quýt lấy tôi như sam.

 

Ngay cả buổi họp lớp sau khi thi xong hắn cũng không muốn đi, cứ lẽo đẽo theo sau tôi.

 

Cứ như sợ tôi sẽ bỏ đi mất.

 

Về lý thuyết, với tư cách là gia sư của Chu Thời Nghiễn, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành sau kỳ thi.

 

Nhưng hắn nhất quyết đòi tôi ở lại giúp hắn nộp nguyện vọng.

 

Nhìn Chu Thời Nghiễn luôn quấn quýt tôi, lòng tôi dấy lên một cảm giác tội lỗi.

 

Vừa dỗ dành Chu Thời Nghiễn xong, tôi bước ra ngoài và gặp ngay mẹ của hắn, bà Lâm Vi.

 

"Cô Trì, chúng ta chuyện một chút không?"

 

2

 

Tôi trở thành gia sư cho Chu Thời Nghiễn từ một năm trước.

 

Vì cần thêm để trang trải cuộc sống, đàn của tôi đã giới thiệu cho tôi một công việc gia sư.

 

Nhà họ Chu trả phí gia sư rất cao, đủ để tôi từ bỏ tất cả các công việc thêm khác.

 

Lần đầu gặp bà Lâm Vi, bà ấy đi thẳng vào vấn đề.

 

"Cô Trì, tôi nghe là thủ khoa khối tự nhiên…"

 

"Tôi muốn cho Tiểu Nghiễn thi vào khoa Tài chính của Đại học Thanh Hoa thằng bé lại không thể cải thiện điểm số. Nếu có thể giúp thằng bé tiến bộ, tôi sẽ trả cho một khoản rất hậu hĩnh…"

 

Tháng đầu tiên, Chu Thời Nghiễn rất ghét tôi.

 

Lúc đầu, tôi bảo hắn gọi tôi là chị.

 

Hắn tôi vài giây, nhướn mày.

 

"Đồ nhà quê, tránh xa tôi ra!"

 

"Tôi không cần gia sư..."

 

"Tốt nhất nên biến đi!"

 

Chu Thời Nghiễn mười chín tuổi, hắn là người rất ngang ngược, phản nghịch.

 

Hắn như một con nhím đầy gai.

 

Tôi nhận ra rằng hắn không tin tưởng ai cả.

 

Hắn thích đua xe, thường xuyên bỏ học để cùng bè đua xe.

 

Hai buổi học mỗi tuần, Chu Thời Nghiễn đều cố vắng mặt.

 

Bà Lâm Vi rằng Chu Thời Nghiễn từng bị bệnh nặng.

 

Vì phẫu thuật tim nên hắn nghỉ học một năm, tính trở nên rất tệ.

 

Bà ấy đã đuổi rất nhiều gia sư.

 

Bà Lâm Vi cũng thẳng thắn như lần đầu gặp mặt, bà ấy lấy ra một chiếc thẻ từ trong túi.

 

"Trong này có năm triệu, và Tiểu Nghiễn đừng liên lạc với nhau nữa."

 

"Tiểu Nghiễn không hợp với tiếng Pháp, tôi muốn cháu thi vào khoa Tài chính."

 

"Cô Trì, mục đích thực sự của khi tiếp cận Tiểu Nghiễn là gì…"

 

Ánh nắng chói chang chiếu vào bàn, phản chiếu trên chiếc thẻ một cách chói mắt.

 

Ngay cả khi bà Lâm Vi không đe dọa, tôi cũng định rời đi.

 

Thủ tục trao đổi sinh viên đã hoàn tất, hai ngày nữa tôi sẽ đi du học.

 

3

 

Ngày điền nguyện vọng, Chu Thời Nghiễn càng trở nên quấn quýt lấy tôi.

 

Vì tôi, hắn luôn muốn thi vào ngành Ngôn ngữ Pháp.

 

Tôi đã chuyện rất nghiêm túc với Chu Thời Nghiễn.

 

"Em không thể vì chị mà từ bỏ sở thích của mình."

 

"Mỗi người đều có con đường riêng, em phải tự mình lựa chọn."

 

"Chị không muốn sau này em hối hận đâu…"

 

"Hơn nữa, ngành Ngôn ngữ Pháp và Tài chính cùng nằm trong một khu, gần nhau lắm, mỗi ngày em đều có thể gặp chị."

 

Mặc dù bướng bỉnh Chu Thời Nghiễn luôn nghe lời tôi.

 

Sau một hồi do dự, cuối cùng hắn cũng đồng ý và điền vào nguyện vọng vào khoa Tài chính của Đại học Thanh Hoa.

 

Cậu thiếu niên tuấn tú cúi đầu, bày ra vẻ mặt tội nghiệp kéo tay áo tôi.

 

"Chị ơi, em không muốn rời xa chị một ngày nào cả."

 

"Hay là chị đưa em đến trường đi…"

 

Tôi xoa đầu hắn, mỉm dỗ dành.

 

"Ngoan nào, đến khai giảng chúng ta sẽ gặp nhau nhé!"

 

Sau khi tôi hứa đi hứa lại, Chu Thời Nghiễn mới miễn cưỡng để tôi trở lại trường.

 

Trước khi đi, hắn đột ngột nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng.

 

Một nụ hôn ấm áp rơi xuống trán tôi.

 

Tôi nghe hắn thì thầm.

 

"Chị ơi, đến lúc gặp lại…"

 

"Em tặng bản thân cho chị không?"

 

Tôi ngẩng đầu, đôi mắt mở to kinh ngạc!

 

Mặt hắn đỏ bừng, vội vàng nắm chặt cổ tay tôi.

 

"Chị không từ chối!"

 

Tim tôi thắt lại, nhẹ nhàng đáp.

 

"Được…"

 

Có lẽ chúng ta sẽ không có ngày gặp lại nữa.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...