Vì tiền, tôi đã trở thành gia sư cho Chu Thời Nghiễn trong một năm. “Chị ơi, em không muốn rời xa chị một ngày nào cả.” Tôi mỉm cười dỗ hắn: “Ngoan nào, đến khai giảng chúng ta sẽ gặp nhau nhé!” Hắn háo hức đăng ký vào trường của tôi nhưng rồi tôi lại quyết định du học. Năm năm sau khi trở về nước, tôi bất ngờ bị người ta đánh bất tỉnh. Trong một căn hầm tối tăm sang trọng, tôi bị xích vào cuối giường. Chu Thời Nghiễn từ từ hôn lên mắt cá chân tôi, ánh mắt hắn vừa bệnh hoạn vừa ám ảnh. “Chị ơi, chị ngoan nào, sẽ không đau lắm đâu…”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?