Tại sao lại “lại”? Vì lần đầu tiên là khi tôi mắng Quý Đằng và nổi lên như một hiện tượng.
Mẹ tôi rất giỏi bảo vệ tôi, bà giải thích với giáo viên rằng tôi nghỉ dưỡng là do bị Chu Thiến dẫn người đến hành hung. Nhưng những gã xăm trổ thì bà tuyệt nhiên không nhắc tới.
Dù sao, cuộc sống của một số nữ sinh cũng rất nhàm chán. Có hay không có chuyện, trong miệng họ đều mặc định như thật.
Mối quan hệ giữa tôi và Quý Đằng dường như đã cải thiện đôi chút. Mỗi tối, tôi vẫn thoải mái gọi ấy là “bảo bối”, vì ấy không biết tôi là ai.
Tôi vẫn ngồi Ferrari của ấy mỗi ngày sau giờ học để đến nhà dạy Quý Băng. Nhưng gần đây, tôi lại nhận thêm một nhiệm vụ mới: Đút cơm cho Quý Đằng!
Đây là cầu một chiều từ ấy, để bày tỏ lòng biết ơn vì ấy đã cứu tôi, tôi cũng đồng ý.
Nhận một mức lương hai công việc, tôi cũng thấy xứng đáng.
Dù muốn về nhà sống, mẹ tôi vẫn chưa cưa đổ bác sĩ đó. Với tính cách của bà, tôi biết mình không thuyết phục bà về nhà.
17
Trước đây, Quý Đằng luôn nằng nặc kéo tôi lên phòng ấy. Bây giờ, mỗi ngày tôi đều đến, ấy lại không rõ muốn gì.
Sau khi đút cơm cho ấy, tôi đi qua phòng của Quý Băng để dạy vật lý.
“Chị Hi, chị thích trai em phải không?”
“Không thích…”
Tôi thừa nhận mình hơi chột dạ khi câu này.
“Nếu không thích, sao chị lại đút cơm cho ấy?”
“Chị chỉ muốn trả ơn ấy đã cứu chị thôi…”
“Là lần chị đi karaoke đó hả?”
“Ừm… sao em biết?”
“Chị cũng phải cảm ơn em nữa đấy! Là em cho trai em biết chị ở đâu, nếu không ấy sao tìm chị.”
Quý Băng trưng ra vẻ mặt mong khen ngợi.
Cái tính hay khoe công này, thật giống hệt trai cậu ấy.
“Hôm đó trai em hỏi chị ở đâu. Em chị đi karaoke với người khác. Anh ấy liền nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài.”
“Tại sao?”
“Không biết. Anh ấy lẩm bẩm gì đó, kiểu như không biết chị lại đi chơi với gã nào nữa, rồi chạy đi tìm chị…”
Ôi trời, hành này của Quý Đằng là gì đây?
Tôi mỉm Quý Băng.
“Thế à, chị thật sự phải cảm ơn em rồi…”
“Em muốn ăn gì không? Hoặc muốn đi đâu? Chị mời…”
Quý Băng chống cằm suy nghĩ khoảng hai phút.
“Chị Hi, hay mình đi công viên giải trí đi?”
Tôi gật đầu.
“Được thôi. Nhưng em phải báo với mẹ và trai em trước đã. Nếu không chị sẽ bị coi là gia sư vô trách nhiệm đấy.”
Quý Băng hớn hở chạy ra ngoài.
“Chị Hi thật tuyệt!”
Khoảng hai phút sau, cậu ấy quay lại, vẻ mặt có chút kỳ lạ và thất vọng.
“Sao thế? Không đi à? Không sao, chị chơi game với em cũng …”
Quý Băng tôi với ánh mắt đáng thương, lắc đầu.
“Không phải, mẹ em đồng ý rồi, mà trai em…”
Anh trai em sao? Mẹ em đồng ý rồi, ấy còn ý kiến gì nữa? Không sợ mẹ em lại véo tai à?
Tôi Quý Băng, nhẹ nhàng an ủi:
“Không sao, ý kiến của trai em không quan trọng, dì đồng ý là .”
“Không phải, em cũng đồng ý rồi, ấy muốn đi theo…”
Gì cơ? Quý Đằng cũng đi? Với cái mặt nghiêm nghị của ấy, liệu có nổi không? Anh ấy đi chẳng phải sẽ hỏng bầu không khí sao?
Quý Băng bất lực thở dài:
“Kỳ lạ thật, trước giờ em không bao giờ hứng thú với mấy chỗ như công viên giải trí…”
Trong đầu tôi bắt đầu tưởng tượng cảnh Quý Đằng với vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn.
“Anh trai em đâu? Anh ấy đang ở đâu?”
“Anh ấy đi thay đồ, bảo bọn mình đợi một chút…”
Tay bị bó bột mà còn màu à? Cũng may là không bảo tôi đi giúp ấy thay đồ.
“Được rồi, chị gọi xe trước.”
Chiếc Ferrari của Quý Đằng chắc chắn không chở đủ ba người.
Đợi dưới nhà khoảng năm phút, Quý Đằng mới từ từ bước ra. Vừa ra khỏi cửa, ấy suýt tôi lóa mắt.
Giày da bóng loáng, vest chỉnh tề, thậm chí còn thắt cà vạt. Không biết còn tưởng ấy chuẩn bị tham gia sự kiện từ thiện ở Bazzar.
Dĩ nhiên, với cách ăn mặc này, tôi không dám ý kiến gì. Nhưng Quý Băng, người không sợ trai mình, thì không nghĩ .
“Anh à, bọn mình đi chơi mà, mặc thế này gì chứ?”
“Muốn đi thì đi, không muốn đi thì vào phòng học tiếp cho tôi!”
Tôi biết ngay chuyện với ấy chẳng mang lại điều gì tốt. May mà người góp ý không phải tôi.
“Hừ, vốn dĩ em với chị Hi đã không định dẫn đi theo rồi…”
Ánh mắt Quý Đằng lập tức chuyển sang tôi, như muốn hỏi có đúng không.
… Hai người cãi nhau sao cứ lôi tôi vào?
“Không, không, chị rất chào đón mà…”
Thấy bầu không khí dịu xuống, tôi vội để hòa giải.
“Được rồi, xe đến rồi, bọn mình đi thôi.”
“Bác tài, đến Hải Thị Vạn Tượng Thành nhé!”
Bác tài liếc qua gương chiếu hậu, trêu chọc:
“Ồ, ba người cùng đi một chỗ à? Sao hai người trông như đi picnic, còn một người thì như đi dự tiệc cưới thế?”
Câu này khiến tôi và Quý Băng lên. Khuôn mặt nghiêm nghị của Quý Đằng quay sang tôi.
“Buồn lắm à?”
Trời ơi, ngay cả thở cũng sai sao? Lúc nào ấy cũng nhắm vào tôi .
“Anh à, đừng lúc nào cũng bắt nạt chị Hi. Một người như chị ấy mà cũng , bảo sao không có .”
Quý Đằng không gì, mặt càng lúc càng tối.
“Chị Hi học giỏi, chơi game hay, dịu dàng, xinh đẹp! Còn dẫn em đi chơi nữa…”
Quý Băng liệt kê ưu điểm của tôi rồi đột nhiên thốt lên:
“Nếu ai cưới chị Hi, chắc nằm mơ cũng !”
Đột nhiên, cậu ấy quay sang tôi với vẻ mặt phấn khích:
“Em năm nay 16 tuổi, thêm 6 năm nữa là em cưới rồi. Nếu cưới chị Hi, ngày nào em cũng ở bên chị ấy…”
Chưa hết câu, đầu Quý Băng đã bị đập một cái đau điếng.
“Cậu dám…”
Quý Đằng lạnh lùng Quý Băng.
Quý Băng ôm đầu, giận dỗi trai mình:
“Anh, sao đánh mạnh thế? Không biết nặng nhẹ gì cả…”
Quý Đằng lại giơ tay lên định đập thêm phát nữa.
“Cậu còn giả bộ? Cậu vừa cái gì đấy? Không biết lớn nhỏ à…”
Thấy , tôi vội vàng che đầu Quý Băng để bảo vệ.
“Đừng đánh nữa, thằng bé thông minh thế, đánh thêm thành ngốc bây giờ.”
Ánh mắt muốn người của Quý Đằng lập tức quay sang tôi.
“Cô còn bênh nó? Muốn kết hôn với nó à?”
… Tự rước họa vào thân, đáng lẽ tôi không nên gì.
Có tôi cản, Quý Băng lại càng thêm đắc ý.
“Chị Hi đã đồng ý rồi, không cũng chẳng có tác dụng… Nếu em cưới chị Hi về, mẹ chắc chắn sẽ vui.”
Nói xong, Quý Băng quay sang tôi.
“Chị đồng ý chứ? Chị Hi…”
“Đồng ý, đồng ý, chờ đến khi em đủ tuổi kết hôn rồi tiếp…”
Đột nhiên, tay Quý Đằng đưa về phía tôi, tôi tưởng ấy định đánh, sợ đến mức vội nhắm tịt mắt lại. Không ngờ tay ấy chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
“Sau này đừng tùy tiện những lời như thế với con trai.”
Khi câu này, biểu cảm trên mặt Quý Đằng rất kỳ lạ, dường như có cảm gì đó khác thường đang trào dâng. Thêm cả bàn tay đang đặt trên đầu tôi, mặt tôi bất giác đỏ lên.
Dù sao ấy cũng là “hot boy” của trường, ai mà không rung chứ?
Nhưng tất nhiên, gương mặt điển trai của ấy không thể che giấu cái miệng độc địa kia.
Tôi chu môi, không hiểu sao lại lấy đâu ra dũng khí mà cãi lại:
“Trẻ con mà… sao phải tính toán mấy chuyện đó?”
Biểu cảm dễ mến trên mặt ấy lập tức biến mất.
Gió nào thổi mà có thể đổi sắc mặt nhanh ?
Vẻ mặt Quý Đằng trở nên khó chịu, ấy tôi, từng chữ một:
“16 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa. Nếu tính như thì tôi cũng là trẻ con, tôi mới 22… Vậy hay là mình đi đăng ký kết hôn luôn đi?”
“Hả?”
Tôi ngơ ngác, cảm giác như ông lão trên tàu điện ngầm, ấy đang cái gì ? Muốn đi đăng ký kết hôn với tôi sao?
Quý Đằng tránh ánh mắt nghi ngờ của tôi, vẻ mặt ngượng ngùng ra ngoài cửa sổ.
“Không có gì, giờ thì chưa trước …”
Chưa đến mười phút, ấy đã đổi sắc mặt ba lần. Đúng là phong cách lạ lùng của Quý Đằng.
Trên đường đi, hai chúng tôi chuyện nhiều hơn bao giờ hết.
18
“Đến nơi rồi…”
Xuống xe, sự háo hức của Quý Băng lập tức chuyển thành tiếng than vãn.
“Hả? Sao đông người thế này?”
Hôm nay là cuối tuần, dòng người dài như vẫn nằm ngoài dự đoán.
“Không sao, hôm nay là cuối tuần… không vấn đề gì, chị có cái này!”
Tôi rút từ trong túi ra một chiếc thẻ, đúng , thẻ VIP của trung tâm thương mại Vạn Tượng. Lối vào dành cho hội viên rất vắng người.
Thẻ này là mẹ tôi cho, chắc vì không muốn tôi ở nhà. Có lẽ do bà thường xuyên hẹn hò ở nhà…
“Wow, chị Hi, chị có thẻ hội viên! Anh, chị Hi có… Ơ? Anh đâu rồi?”
Lúc này tôi mới nhận ra, từ lúc xuống xe không thấy bóng dáng Quý Đằng đâu.
Đúng là không tiếng nào, cảm giác tồn tại thấp đến đáng ngạc nhiên.
Nhưng ấy to thế kia, chẳng lẽ lại đi lạc?
“Này, đâu rồi!”
Nhìn theo hướng tay Quý Băng chỉ, quả nhiên, Quý Đằng mặc vest là nổi bật nhất. Tôi để ý thấy ấy đang cầm một cây kẹo bông gòn và một que kem. Còn điệu hơn cả con , đúng là trai đẹp thì thường sống nội tâm mà.
Quý Đằng bước đến trước mặt tôi, đưa kẹo bông gòn và kem cho tôi.
“Này, cho cậu. Ăn không?”
“Cho tôi á?”
Tôi ngơ ngác nhận lấy, hôm nay ấy sao thế nhỉ? Hành kỳ lạ thật.
Lúc này, Quý Băng bắt đầu hét vì không có gì để ăn.
“Anh! Cho em tiền! Em tự đi mua!”
Quý Đằng chẳng thèm để ý đến cậu ấy. Quý Băng thò tay vào túi áo của Quý Đằng, lôi ra một tờ giấy nhỏ.
Bạn thấy sao?