8
Xe Porsche của mẹ tôi đậu trước nhà, đáng tiếc tôi không có bằng lái nên mỗi ngày vẫn phải gọi xe đến trường.
Vừa xuống xe, tôi đã thấy thân đứng vẫy tay ở cổng trường, khuôn mặt vui vẻ chạy lại.
“Yên Hi, hôm nay cậu trông cũng xinh ghê!”
Đằng sau vang lên tiếng gầm rú lớn, một chiếc Ferrari đỏ quen thuộc như con mãnh thú gào thét dừng ngay trước cổng trường.
Không ngoài dự đoán, mỗi lần đi học Quý Đằng đều xuất hiện cao ngạo như thế.
Tôi quanh, phát hiện có gì đó không ổn.
“Sao thế? Hôm nay cổng trường sao đông người ?”
“Cậu không biết à? Hôm nay sinh nhật Quý Đằng, Chu Thiến muốn tỏ với ấy. Tất cả tụi mình đều đến xem.”
Trong đám đông, tôi ngay lập tức thấy Chu Thiến đang cầm một chiếc bánh sinh nhật cực kỳ xa hoa. Xung quanh mọi người đều tụ lại bàn tán xì xào.
“Bảo sao hôm nay cậu đến sớm hơn mình, chắc để xem màn tỏ chứ gì?”
Bạn thân tôi tỏ vẻ khinh thường.
“Tỏ gì chứ, mọi người đều đến để xem trò thôi. Ai mà nghĩ ta có thể thành công ?”
Chu Thiến là người rất nổi tiếng trong trường, tôi không biết nhiều về ta, chỉ nghe nhà ta có chút điều kiện, ta rất khoa trương.
“Sao thế? Mình thấy ấy cũng xinh mà…”
Dù đứng từ xa, tôi cũng có thể thấy Chu Thiến nổi bật giữa đám đông nữ sinh.
Dáng người cao ráo, làn da trắng mịn, ngũ quan tinh tế. Nhìn là biết ngay một tiểu thư ngây thơ chưa từng trải qua đương bao giờ.
Bạn thân tôi vỗ vai, ánh mắt đầy vẻ “cậu còn non lắm.”
“Biết bao nhiêu tỏ với Quý Đằng, cậu từng thấy ấy đồng ý ai chưa? Huống chi, Chu Thiến nổi tiếng là người không có nhân phẩm, Quý Đằng sao mà đồng ý ?”
Cũng không biết Quý Đằng đang gì trong xe, mãi mà không xuống. Sự tò mò của tôi cũng bị khơi lên.
“Cô ta nhân phẩm thế nào mà tệ ?”
“Chặn con nhà người ta trong nhà vệ sinh để đánh, cậu chưa thấy à? Cứ tưởng nhà có tí tiền thì giỏi lắm, chuyên đi bắt nạt những người có điều kiện không tốt, không biết là tâm lý có vấn đề không nữa.”
Quả nhiên, không thể người qua vẻ bề ngoài…
“Cô ta tỏ mà còn đăng tin lên nhóm, nghĩ mình có thể thành công thật sao? Tớ đến đây chỉ để xem ta bẽ mặt thôi.”
Bỗng dưng, điện thoại trong túi tôi rung lên.
Người gọi là… bà chủ. Là mẹ của Quý Đằng?
“Alo? Dì ạ, có chuyện gì không ạ?”
“Quý Đằng có tìm cháu ở trường không?”
Tôi chiếc Ferrari không xa, lắc đầu.
“Dạ không ạ.”
“Được rồi, Tiểu Hi, cháu chờ một lát.”
Chỉ một lúc sau, Quý Đằng bước ra khỏi xe.
Khi cánh cửa kiểu cánh bướm mở ra, ấy trông như một hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.
Chu Thiến e thẹn cầm chiếc bánh sinh nhật xa hoa, tiến đến trước mặt ấy.
Bạn thân tôi thì kéo lấy tay tôi, gương mặt đầy phấn khích.
“Quý Đằng, chúc mừng sinh nhật!”
Cô ta hai tay nâng chiếc bánh, trên khuôn mặt còn thoáng hiện chút đỏ ửng.
Quý Đằng dừng bước, chiếc bánh một cách vô cảm, không hề có ý định nhận lấy.
“Cảm ơn.”
Nói rồi, ấy bước tiếp, để lại Chu Thiến đứng ngây người tại chỗ, mặt đầy vẻ bối rối.
Những người xung quanh hoặc nhạo, hoặc tỏ vẻ đồng cảm.
Bạn thân tôi suýt ra tiếng, kéo tay tôi đầy sung sướng.
“Tớ đã biết mà! Tớ đã biết mà! Cô ta chắc chắn không thành công !”
Nhưng rồi, tôi cảm thấy có gì đó sai sai.
Chết tiệt, sao ấy lại đi thẳng về phía tôi?
Quả nhiên, ánh mắt lạnh như dao của Quý Đằng chĩa thẳng vào tôi. Bạn thân tôi cũng nhận ra điều gì đó bất thường.
“Yên Hi, sao Quý Đằng lại đi về phía cậu?”
Gì đây? Dì bảo tôi chờ, chẳng lẽ là chờ con trai dì sao?
Bạn thân tôi căng thẳng, kéo chặt tay tôi.
“Này, cậu đừng có kéo tay tớ mãi! Khi vui cũng kéo, căng thẳng cũng kéo! Tay tớ sắp bầm rồi đây!”
Khi Quý Đằng tiến lại gần, tôi mới nhận ra, tai ấy đỏ lên.
Tôi chợt nhớ lại chiêu “véo tai” của mẹ ấy tối qua. Không lẽ sáng nay ấy lại bị véo tai tiếp?
Anh ấy tôi, ánh mắt chẳng khác gì khi Chu Thiến lúc nãy.
“Tôi thành thật mời cậu, trưa nay nhất định phải về nhà cùng tôi, không?”
Tôi ngẩn người ra, sau đó gật đầu.
Thấy tôi gật đầu, sắc mặt ấy thoáng mất tự nhiên, rồi quay lại xe. Chiếc Ferrari gầm rú, lao thẳng vào trong trường.
Bạn thân tôi tôi với vẻ kinh ngạc lẫn ngưỡng mộ.
“Sao? Về nhà cùng nhau? Cậu cưa đổ ấy rồi à?”
“Cưa gì mà cưa, tớ là gia sư của em trai ấy. Làm ơn, đại tiểu thư, đừng có nhiều chuyện thế chứ!”
Không ngờ thân tôi chẳng thèm thay đổi biểu cảm, vẫn là khuôn mặt mê trai như trước.
“Huhu, thế mà vẫn thấy hạnh phúc. Đáng tiếc tớ học dốt quá, học sinh cấp ba tớ không dạy nổi…”
Cơn mê trai của tôi còn chưa dứt, điện thoại của mẹ Quý Đằng lại gọi đến lần nữa.
“Lần này, Quý Đằng đã tìm cháu rồi chứ?”
Nếu tôi không nghe nhầm, trong giọng của dì còn mang theo cả sự tự hào.
“Dạ, tìm rồi, vừa mới tìm xong ạ.”
Được rồi, tôi đoán không sai mà.
“Ôi, thằng bé Quý Đằng chỗ nào cũng tốt, chỉ là lạnh lùng quá thôi. Tiểu Hi, cháu hiền thế này, chắc không dám ngồi xe nó, nên dì bảo nó đích thân mời cháu rồi. Yên tâm chưa nào…”
Không ngờ Quý Đằng lại chuyện kiểu khó chịu vừa rồi, dì ơi, giờ cháu càng không yên tâm hơn nữa!
Nhưng tôi vẫn lễ phép đáp:
“Cảm ơn dì ạ.”
Cúp điện thoại, thân liền rụt rè chọc vào tay tôi.
“Yên Hi, hình như cậu đã trở thành tâm điểm của mọi người rồi…”
Quả nhiên, ánh mắt của phần lớn mọi người xung quanh đã chuyển từ Chu Thiến sang tôi. Đặc biệt là Chu Thiến, ánh mắt ta tôi như thể tôi vừa cha ta .
Dù sao trong mắt mọi người, dường như tôi đã hỏng một màn tỏ lãng mạn.
Tự nhiên tôi có chút cảm giác nhục nhã của kẻ thứ ba.
“Đi thôi, chẳng có gì hay để xem cả.”
Tôi kéo thân chạy thẳng vào lớp.
Thoát khỏi đám đông, linh hồn hóng hớt của tôi lại bùng cháy.
“Lúc trước học online cậu Quý Đằng như , giờ gia sư ở nhà ấy, ấy không khó cậu à?”
Tôi bày ra bộ mặt sắp khóc.
“Thôi đừng nhắc nữa, gia sư mấy tiếng mà suýt bị ấy hành chết… Cậu chuyên khơi lại chuyện đau lòng hả?”
“Nếu cậu không ấy như , thì khả năng cậu tỏ thành công với Quý Đằng còn cao hơn Chu Thiến.”
Nghe , tôi vội xua tay.
“Không dám đâu, tôi không đủ tự tin.”
Ai ngờ thân lại đột nhiên nghiêm túc.
“Sao lại không đủ tự tin? Cậu không biết mình xinh thế nào à? Thêm nữa, cậu còn có điều kiện, rất hợp với gia đình Quý Đằng.”
Bạn thân là người duy nhất biết gia đình tôi có điều kiện, vì sinh nhật tôi trước đây chỉ mời mỗi ấy.
Nghe ấy khen mình, tôi lấy điện thoại ra, lướt lại đoạn tin nhắn tối qua với Quý Đằng. Ánh mắt tôi dừng lại ở cách ấy gọi tôi.
“Vợ …”
Trong lòng tôi dấy lên một cảm giác khó tả.
Nếu ấy biết tôi là ai, liệu ấy còn hai chữ này không? Hay sẽ như cách ấy Chu Thiến, lạnh lùng liếc một cái rồi không biểu cảm gì?
Khi tôi còn đang ngẩn ngơ màn hình tin nhắn thì một tin nhắn mới từ Quý Đằng lại đến.
“Vợ ơi, sáng nay mẹ lại véo tai , đỏ hết cả tai.”
Kèm theo đó là một sticker mèo con khóc lóc.
“Xoa đầu nè, không sao chứ? Vì sao ?”
Chà, tôi đoán đúng rồi. Có vẻ tôi có năng khiếu thầy bói đây.
“Chỉ vì gia sư của em trai , mẹ mới ra tay với !”
… Sao mọi chuyện lại quay về tôi nữa rồi?
Ai ngờ, Quý Đằng liền đổi giọng, bắt đầu phàn nàn về tôi.
Nói thật, tôi nghi ngờ ấy chưa từng đương, cứ trước mặt mạng lại đi về người con khác…
Nếu ấy không về tôi, chắc tôi đã chia tay ấy lâu rồi.
“Em biết đó ngốc cỡ nào không?”
“Thế nào? Cô ấy ngốc ra sao?”
Tôi thầm lườm trong lòng, muốn xem ấy tôi ngốc thế nào đây.
“Mẹ bảo gọi ấy vào nhà. Lúc đó trước cửa có một khác mang bánh sinh nhật đến, không tiện xuống xe. Thế mà cái người ngốc kia chẳng biết đang gì, không vào trường cũng không rời đi, còn mách với mẹ . Anh không còn cách nào khác, phải xuống xe tìm ấy…”
Vừa rồi mặt lạnh lùng như băng, giờ lại ngồi đây than thở, đúng là Quý thiếu gia thay đổi sắc mặt quá nhanh.
Mà ai mách với mẹ chứ?
Đột nhiên, tôi nghĩ ra một cách trêu ấy.
“Ồ, còn có người mang bánh cho nữa cơ à? Đúng là hot quá nhỉ?”
Quả nhiên, với người chưa từng như Quý Đằng, bên kia im lặng hồi lâu không nhắn lại.
“Đúng , hôm nay là sinh nhật , vợ không định tặng món quà nào sao?”
Trời đất, đối xử với tôi thế nào không tự biết à? Muốn tặng thì tôi tặng cho hai bạt tai đấy!
Tôi nhanh chóng gửi qua một bao lì xì 200 tệ.
“Hài lòng chưa? Cười một cái đi nào…”
Ai ngờ Quý Đằng không nhận, mà lại gửi ngược lại cho tôi một bao lì xì khác.
“Vợ , cầm tiền này mua cho một chiếc bánh kem, mang đến trường A nhé… không?”
Khóe miệng tôi nhếch lên một nụ đầy hiểm ý. Tôi nhận lì xì, lập tức tắt thông báo.
“Haha, để biết thế nào là tiền mất tật mang…”
9
Không biết tại sao, Chu Thiến và Quý Đằng lại bước vào lớp gần như cùng lúc.
Cả hai đều trông không vui, vẻ mặt có chút uể oải.
Nghĩ kỹ lại, cả hai người họ đều bị tôi cho khổ sở, tự nhiên tâm trạng tôi khá lên hẳn.
Quý Đằng có lẽ không quá ác ý với tôi, dù sao ấy cũng không biết tôi là thủ phạm. Còn Chu Thiến thì khác, ánh mắt ta tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi .
Hai tiết học kéo dài gần hai tiếng, tôi chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy Chu Thiến quay lại, dùng ánh mắt oán hận dán chặt vào tôi.
Này, cái gì mà ?
Trông chẳng khác nào một oán phụ, tôi chỉ muốn móc mắt ra thôi.
10
Bị ta suốt một tiết học, tâm trạng tôi sắp sụp đổ rồi.
Cuối cùng cũng đến giờ giải lao, tôi cứ nghĩ ta sẽ kiếm cớ sự với tôi. Nhưng không ngờ, hết hai phút giải lao ta vẫn ngồi yên tại chỗ.
Hơi ngượng rồi, tôi đã đánh giá ta quá thấp thì phải…
Nhưng vừa thấy Quý Đằng bước ra khỏi lớp, Chu Thiến liền lao thẳng tới chỗ tôi.
Haha, thì ra là ngại đông người à?
“Dương Yên Hi, tôi cảnh cáo , nên biết cái gì xứng với mình và cái gì không.”
“Hả? Tôi không xứng với cái gì? Làm phiền chỉ rõ giúp.”
Mặt Chu Thiến tối sầm, có lẽ ta chưa từng gặp ai dám đối đầu thẳng thắn như tôi.
Lúc này, đám “đệ tử” của ta thấy đại ca tức giận liền kéo đến bao vây tôi lại. Tôi ta, vẻ mặt đầy khinh thường.
“Sao? Đông người thì ghê gớm lắm à? Lại còn chơi mấy trò con nít cấp hai?”
Bạn thân tôi cũng đứng cạnh tôi, chẳng giúp gì.
Chu Thiến đúng là kiểu người điên loạn, nếu tay chân thì tôi và chắc chắn không phải đối thủ.
Cô ta tức giận đến mức ngực phập phồng dữ dội, rõ ràng là bị tôi chọc điên.
“Không biết mình không xứng với cái gì hả?”
Giọng ta bỗng lớn hơn hẳn.
“Tại vì nhà nghèo! Đừng mơ tưởng dựa vào Quý Đằng để trèo cao, không xứng!”
Tôi mỉm ta, không thèm phản bác.
Một người mang túi Chanel ba năm không đổi mà ở đây giả vờ giàu có à?
Cười nhạo tôi nghèo thì thôi, vì thực ra ta cũng chẳng giàu có gì. Nhưng cãi nhau giữa lớp học thế này thật sự quá mất mặt, tôi không muốn tiếp tục nữa.
Có vẻ như sự im lặng của tôi khiến ta tự tin hơn. Cô ta tiếp, câu này khiến tôi từ bỏ ý định hòa giải ngay lập tức.
“Ai mà chẳng biết? Ngày nào cũng thấy mẹ đến đón, không phải vì không có bố à?”
Tim tôi thắt lại, ngay lập tức đứng dậy và tát ta một cái.
Tiếng tát vang khắp lớp, ai cũng nghe rõ mồn một.
Nỗi đau mất đi người thân, thời gian có dài bao nhiêu cũng có thể quen, chỉ khi nó không bị người khác nhẫn tâm xé toạc, khơi dậy sự đau đớn đến tận xương tủy kia thôi.
Bạn thấy sao?