8.
Tam hoàng tử không phải là hoàng tử sủng ái, con của lễ bộ Thị Lang cũng mãi không thể khiến người ta ý bằng con của thừa tướng tướng quân.
Nhưng Hoa Sùng An người trước giờ không bao giờ đi dự tiệc lại chủ nhận lời, thật sự khiến người ta nghỉ ngờ.
“Vị bên cạnh Tấn Dương mẫu đây là em dâu đúng không? Vào cửa cũng nửa năm rồi, đây là lần đầu tiên ta thấy đó!”
Tại yến tiệc, tam hoàng tử phi gọi tên ta, ta đành phải buông đũa bước ra hành lễ với nàng.
“Mau đứng dậy đi, chúng ta đều là người một nhà, sao lại khách khí với ta thế?” Cô hơi giơ tay lên, tao nhã sang trọng, giọng cũng là vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, “Nghe em dâu là người Cẩm Châu, Cẩm Châu cách thủ đô khá xa, còn chưa biết nhà của em dâu là gì nhỉ?”
Nàng ta là cố ý.
Ta và Hoa Hàng Quân thánh thượng thứ hôn, lúc gả sang đây, náo khắp kinh thành, sao nàng ta có thể không biết?
Bây giờ hỏi về vấn đề này trước đám đông, mà mọi người ở đây đều là thiên kim danh môn, nàng rõ ràng là muốn ta mất mặt.
“Chu gia thánh ân chiếu , kinh doanh một số việc ăn nhỏ liên quan đến lương thực và rèn sắt của quan phủ, cảm phiền tam hoàng phi nhớ đến.” Ta còn đang cân nhắc dùng từ, Hầu phu nhân ở bên cạnh đã bình tĩnh trả lời xong.
“Cô mẫu như lại tỏ ra xa lạ rồi.” Tam hoàng phi kinh ngạc, rõ ràng là không ngờ rằng mẹ chồng ta sẽ thay ta lên tiếng, nàng cũng không đắc tội với vị trưởng công chúa này, nhanh chóng với một nụ trên môi, “Nhìn xem, đều là do ta nuôi dưỡng trong khuê phòng đơn côi hạn hẹp rồi, ta tự một ly nhận lỗi với em dâu trước.”
Nàng xong nâng ly rượu lên, lập tức có một nha hoàn tiến lên, rót cho ta một ly rượu.
Không phải là tự sao?
Kéo theo ta gì ?
Nhưng dù ly rượu này của nàng có mục đích gì khác không, thì ta cũng không thể uống .
“Sao thế, em dâu không muốn uống ly rượu xin lỗi này của tẩu sao?” Tam hoàng tử phi hơi nhướng mày, giọng điệu hiển nhiên không khách khí như .
Ta : “Thiếp thân không dám, chỉ là hôm nay... thật sự không tiện.”
“Dù bất tiện thế nào đi nữa, nhấp một ngụm cũng phải không? Ít nhiều cũng phải phải cho tỷ tỷ thể diện này chứ!” Tam hoàng tử phi tưởng ta đang đến quỳ thủy, che miệng lên.
Nàng quyết tâm muốn đưa rượu này vào miệng ta, cũng may ta sớm có chuẩn bị trước: “Hoàng tẩu có lệnh, thiếp không dám không nghe theo. Chỉ là trước khi đến đây, đại phu trong phủ đã dặn đi dặn lại kĩ càng, rằng có thai rồi nên tránh uống rượu, thế nên…”
“Có thai?!”
Không chỉ nàng ta, mà tất cả nữ gia quyến đều kinh ngạc về ta.
Mọi người đều biết Hoa tiểu hầu gia là một con ma bệnh đi hai bước cũng phải thở gấp mất nửa ngày, nên chắc là ai cũng cho rằng ta gả qua đó nhất định sẽ phải độc trong khuê phòng.”
Ta giả vờ ngượng ngùng giải thích: “Thành thật mà , thiếp thân sau khi gả vào Hầu phủ, sức khỏe của phu quân ngày càng tốt hơn, ở phương diện đó cũng có chút nhu cầu.”
“A ... Thì, thì ra là như , em dâu mau về chỗ nghỉ ngơi đi.”
Ta dưới sự dìu đỡ của Tiểu Thúy, chậm rãi trở về chỗ ngồi của mình với dáng vẻ yếu ớt như cây liễu trước gió.
Vừa ngồi xuống, Tấn Dương trưởng công chúa liền mặt không biến sắc, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì ? Bổn cung nghe Quân nhi hôm qua vừa mới thổ huyết.”
Không còn cách nào, đây là hạ sách vì để tránh uống rượu.
Sau khi bữa tiệc tối kết thúc, trưởng công chúa bị tam hoàng tử phi đơn độc mời đi rồi, ta vốn nên đợi bà cùng nhau trở về phủ, Hoa Sùng An lại bảo ta đến hậu viên tìm ông trước.
Hơn nữa còn là đi một mình.
Ông ta nghĩ ta ngốc à?
Đêm khuya thanh vắng, cha chồng và nàng dâu ở vườn sau nhà người khác... ta nhất định phải đưa Tiểu Thúy đi cùng chứ!
Bạn thấy sao?