7.
Nghĩa Vũ Hầu Hoa Sùng An, vốn là một thường dân. Sau này trong cuộc thi hoàng gia đã thi đỗ cấp sĩ, trưởng công chúa Đoan Dương với hắn vừa gặp đã , nhất quyết muốn gả cho hắn.
Lúc đó mỹ nhân cùng tài tử, đã trở thành một huyền thoại ở kinh đô.
Chỉ tiếc rằng trưởng công chúa Đoan Dương không mấy năm đã rời khỏi thế gian vì bệnh tật, để lại đứa trẻ bảy tám tuổi dường như cũng đã bị bệnh truyền vào , sức khỏe ngày càng trở nên tệ hơn.
Hoàng đế đau lòng đứa cháu trai này, cũng vì em mình, không bao lâu ông đã thăng Hoa Sùng An lên đến vị trí nhất phẩm hầu tước, thậm chí còn gả em khác của mình, Tấn Dương công chúa cho hắn để nối dõi.
Những năm này, mặc dù ông sống vô tư qua ngày, thỉnh thoảng mới hỏi thăm bệnh của Hoa Hàng Quân, mọi người chỉ coi ông là một người cha không giỏi biểu đạt, chưa từng có ai nghi ngờ đến ông.
Hoa Hàng Quân cư nhiên “sớm”?
Chẳng lẽ hắn luôn biết rằng cha ruột muốn mạng sống của hắn sao?
Cho nên, khi ta nghi ngờ Hầu phu nhân, lần nào hắn cũng bình tĩnh xử lý.
Nhưng là tại vì sao?
Tại sao Hoa Hầu gia lại xuống tay với đứa con trai duy nhất của mình?
Ta nghĩ mấy ngày rồi vẫn nghĩ mãi không ra, Hoa Hàng Quân chỉ bảo ta đừng bận tâm, hắn sẽ lo liệu tốt mọi việc.
Ta luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như , cũng không thể là sai ở đâu, có lẽ nguyên do là ta không tiếp nhiều với Hoa Hầu gia.
Gả sang đây cũng đã nửa năm, ta chỉ có thể thấy ông ta trong những buổi gia yến, cho đến nay ta thậm chí còn chưa chuyện với ông hơn mười câu.
Ta bên này đang nghĩ cách nào để hiểu rõ hơn về người cha chồng này, lập tức liền có một cơ hội chủ dâng lên.
Ngày kia là ngày sinh thần của tam hoàng tử, đã mời Nghĩa Vũ Hầu phủ.
Hoa Hàng Quân đương nhiên không yên tâm ta đi, lại không thể cưỡng lại sự kiên trì của ta, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý : “Nàng và mẫu thân ở ghế nữ quyến, bà ấy là một nữ nhân thông minh, nếu có việc gì thì có thể nhờ bà ấy giúp đỡ.”
“Sinh thần của hoàng tử, bao nhiêu quan chức quý nhân đều có mặt trong yến tiệc, có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Ta ôm mặt hắn hôn một cái, “Trái lại ngươi, lúc ta không có ở đây, ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn ngủ ngon, ta rất nhanh sẽ quay lại.”
Hoa Hàng Quân có vẻ bị nụ hôn bất ngờ của ta cho ngẩn ngơ, dừng lại một chút muốn tiếp tục lải nhải, ta lập tức nhân cơ hội chạy trốn.
Hầu phu nhân không nguyện ý đưa ta đi cùng lắm, dù sao ta cũng là thiếu phu nhân, chủ mẫu tương lai, sớm muộn gì ta cũng phải thay mặt Hầu gia ra ngoài gặp những quý nhân đó.
Bà ấy hạ mình tôn quý đích thân đến viện một chuyến, chỉ đạo ta cách ăn mặc thể diện tươm tất, đồng thời còn cầu ta tập trước mặt bà hơn chục lần cách lời chúc mừng đoan trang.
Nghe là vì Tam hoàng tử cưới đích nữ của lễ bộ Thị Lang, cách cư xử lễ nghi của nữ tử đó là tốt nhất kinh đô, thậm chí còn từng mẹ chồng ta trúng.
Bây giờ qua cửa lại là ta, con một thương nhân có mùi đồng thối, nên bà nuốt không trôi cục tức này, quyết tâm đoạt lại thể diện.
Trời ạ, so bì giữa các người nhà cao cửa rộng thật chán quá.
Bạn thấy sao?