6.
Hoa Hàng Quân đi rất lâu vẫn chưa quay lại, ta lau khô nước mắt xong muốn đi tìm hắn, lại bị hộ vệ của hắn ngăn lại: “Thiếu phu nhân, chủ tử có một số việc, vẫn phải để người đích thân đi giải quyết mới , xin thiếu phu nhân tin tưởng người.”
Ta đương nhiên là tin hắn, ta vẫn lo lắng cho hắn.
Bệnh của Hoa Hàng Quân đã thỉnh qua danh y khắp thiên hạ, không biết đã tốn bao nhiêu tiền của tiểu bạch Hoa Hoa để nuôi dưỡng cơ thể, nhiều năm như , vẫn không thuyên giảm mà ngày càng trầm trọng hơn.
Đối với điều này ta đã nghi ngờ từ lâu, cũng tỉ mỉ kiểm tra những thứ mà Hầu phu nhân gửi đến không phát hiện gì.
Hầu phu nhân tái hôn đến đây chỉ có một đứa con trai chết yểu, hiện tại trên dưới Hầu phủ chỉ còn lại độc nhất một Hoa Hàng Quân, chẳng lẽ bà ta muốn nhà họ Hoa tuyệt hậu sao?
Ta cau mày đi đi lại lại trong sân, Tiểu Thúy than thở một tiếng: “Ai da phu nhân, người đừng đi nữa, nô tì chóng mặt quá!”
“Ngươi ngồi ở đó mà chóng mặt cái gì... đợi đã!”
Ta dừng lại, trong mũi đột nhiên ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ gì đó, theo mùi hương tìm kiếm hồi lâu mới phát hiện, đó là một góc trồng hoa nào đó trong sân.
Tiểu Thúy mơ mơ màng màng hỏi: “Tiểu thư, có gì không đúng sao?”
"Tiểu Thúy, ngươi còn nhớ gà Bạch Hoa Giang Nam không?"
“Nhớ chứ, chúng ta thường ăn món này ở Cẩm Châu trước đây, những người đầu bếp có vẻ đều không thích món này lắm, lần nào họ cũng phàn nàn cả nửa ngày.”
Ta nheo nheo mắt, chằm chằm vào nơi hoa cỏ đó: “Đúng , bởi vì món ăn này cần phải sử dụng một loại hoa, gọi là hoa Dạ Hương. Hoa Dạ Hương có tác dụng thanh lọc gan và cải thiện thị lực, hương hoa của nó lại có cho cơ thể con người, đặc biệt là vào ban đêm khi hương hoa nồng nàn nhất.”
Tiểu Thúy không nhận ra hoa Dạ Hương, lại biết cách hiểu ánh mắt của ta.
“A, đây không phải là trước phòng ngủ của người và gia sao? Những hoa cảnh này là dùng để thưởng thức nên đặc biệt trồng cạnh cửa sổ.” Tiểu Thúy hiểu ý của ta.
"Tiểu Thúy, ngươi đi hỏi ma ma phụ trách hoa cảnh... Không, ngươi đi hỏi thẳng chỗ ma ma của gia, những cây hoa Dạ Hương này là do ai đưa đến.”
Ta một bên nhỏ giọng ra dặn dò nàng, một bên đi lên trước, rón rén đem những bông hoa màu trắng trong bụi hoa kia nhổ sạch.
Trong đêm, ta kéo Hoa Hàng Quân lên giường, lặng lẽ kể cho nghe chuyện này.
“Thật ra, nàng không nên hỏi ma ma.” Hoa Hàng Quân .
Ta giật mình, khẽ cau mày: “Vậy trong viện này của ngươi...”
“Ngoại trừ những hộ vệ mà nương của ta để lại cho ta, đều không thể tin tưởng .”
“Vậy thì chẳng phải ta đã đánh rắn cỏ rồi.” Ta vừa lo lắng vừa hối hận, không nhịn cảm thấy đau lòng cho người trước mặt ta.
Sức khỏe của hắn vốn đã không tốt, những người xung quanh lại muốn hãm hắn thêm, mỗi ngày chỉ có thể sống dưới sự giám sát...
“Không sao, sớm đã quen rồi. Hơn nữa Kiều Kiều lo lắng cho ta như , ta rất vui mừng.”
Hoa Hàng Quân nhạt, đưa tay giúp ta vén những sợi tóc trước trán, lời khiến cho tai ta nóng lên.
“Đúng rồi, sáng nay ngươi đi lâu quá, bà ta không gì ngươi chứ?” Ta lại nghĩ về điều đó.
“Ta đã rõ một số chuyện với di nương rồi, về sau có lẽ bà ấy sẽ không khó nàng nữa.” Hoa Hàng Quân nắm lấy tay ta, vỗ nhẹ tỏ ý an ủi.
Nhưng ta gấp gáp : “Làm khó ta thì tính là gì? Điều quan trọng nhất là không gì ngươi!”
“Bà ấy sẽ không xuống tay với ta đâu. Hoa Dạ Hương đó ta sớm đã điều tra qua rồi, là tác phẩm của Hoa Sùng An.”
Hoa Sùng An? Cái tên này tại sao lại...
Hoa Hàng Quân lại ho, ta vội vàng vuốt lưng cho hắn, đột nhiên phản ứng lại: “Đợi đã! Đó không phải là cha ngươi!?”
Bạn thấy sao?