Gia Phu Yểu Điệu – Chương 4

4.
 
Cha, con cảm nhận niềm vui của cha rồi!
 
Không biết có phải do nguyên nhân ở trên không, ngày thứ hai khi thức dậy ta vẫn sung sức như cũ, thậm chí cảm thấy hôm nay còn có thể ăn thêm hai bát cơm.
 
Ngược lại tiểu hầu gia bên dưới, trông hắn không ổn lắm.
 
“Hay là ta tự mình đi kính trà , dù sao cũng không có quy định nào là nhất định phải có phu quân đi cùng.” Ta lo lắng Hoa Hàng Quân, bắt đầu hối hận đêm qua không nên giày vò hắn như .
 
“Ta không sao. Chỉ là nàng mới gả sang đây, không ở bên nàng ta không yên tâm.” Hắn dịu dàng nắm lấy tay ta .
 
Đang là ngày hè mà hắn phải khoác cả áo choàng tránh rét, cũng kiên trì muốn theo ta đi kính trà cho cha mẹ chồng như .
 
Ta cũng hiểu ý của hắn, dù sao Chu gia cũng là thương gia, giàu có đến đâu cũng sẽ bị trên dưới Hầu gia coi thường, nếu không có hắn ở bên cạnh ta, sợ rằng một chuyến kính trà này sẽ càng khó kính hơn.
 
Cha của Hoa Hàng Quân tuy có vị trí nhất phẩm lại là một hầu gia nhàn rỗi không có thực lực. Nghe sở thích thường ngày của ông là luyện đan và chơi với chim, còn có thu thập tranh và thư pháp cổ có giá trị bất phàm ở khắp mọi nơi.
 
Ông đã phát huy hai từ “nhàn rỗi” đến mức độ cao nhất, đối với hôn sự của của con cái cũng không quan tâm lắm, người ta việc hỷ sự với nhà họ Chu ông cũng mới biết khi thánh chỉ đến.
 
Mà mẹ kế của Hoa Hàng Quân, cũng chính là em của cố trưởng công chúa Đoan Dương, lại là người phụ nữ hoàn toàn trái ngược với chị mình.
 
Tuy ta chưa gặp bà, nghe vị Hầu phu nhân này vì xuất thân hoàng tộc, còn là muội muội của hoàng đế, nên cũng rất coi trọng tôn ti trật tự trong gia đình.
 
Vậy tại sao bà ta lại phải đi xin cuộc hôn sự này?
 
Ta nhất thời không hiểu, sau khi kính trà, ta rất nhanh có suy đoán.
 
Hầu phu nhân không hài lòng với ta quả thật dùng đầu ngón cũng có thể thấy , Hầu gia ở bên cạnh trà cũng uống ba tách rồi, bà lại lúc thì chê lạnh lúc thì nóng, để đó hơn nửa canh giờ cũng không uống.
 
Cuối cùng vẫn là nể mặt Hoa Hàng Quân, mới miễn miễn cưỡng cưỡng nhấp 
 
Vì một ngụm trà này của bà ta, ta đã quỳ rất lâu, tay còn bị phỏng mất nổi lên vài cái bọc.
 
“Mẹ kế này của ngươi thật khó hầu hạ.” Vừa quay lại, ta đã đổ gục xuống ghế, mệt đến nỗi cũng không muốn .
 
“Bà ấy dù sao cũng là di nương của ta, từ khi gả sang đây cũng rất săn sóc cho ta, coi ta như con ruột.” Hoa Hàng Quân một cái, gọi người mang thuốc cao đến bôi tay cho ta.
 
“Mà này, ngươi đã là cháu ruột của hoàng đế rồi, đêm qua là ai dám bỏ đồ vào thuốc của ngươi?” Ta cứ như đặt tay lên chân hắn, không phát hiện rằng để một người bệnh bôi thuốc cho mình có gì sai.
 
Hoa Hàng Quân không trả lời ta, ta tiếp tục tự : “Ngươi yếu đến mà còn hạ loại thuốc đó, cũng không sợ hành hạ chết ngươi… Đúng rồi, thông thường mẹ kế không phải là tâm địa độc ác sao? Ngươi lại bà ấy rất tốt với ngươi, nếu bà ấy thực sự tốt với ngươi, thì sao lại thay ngươi chọn một người phụ nữ khắc phu như ta thê…”
 
“Kiều Kiều, đừng như .” Hoa Hàng Quân vốn là tỉ mỉ cẩn thận cúi đầu bôi thuốc cho ta, nghe xong lời ta đột nhiên ngắt lời ta.
 
“Xin lỗi, hôm nay ta chỉ hơi tức giận thôi…” Ta cũng phản ứng lại mình mới vừa gì, nhanh chóng đứng dậy giải thích với hắn.
 
“Ý ta là, đừng bản thân như .” Hoa Hàng Quân đóng nắp thuốc cao lại, dùng mu bàn tay sạch sẽ và mát lạnh áp lên mặt ta, nhạt : “Khắc phu cái gì? Vi phu đây không phải vẫn đang tốt đó sao?”
 
Ta một bộ dáng vẻ trải qua một đêm qua, nửa người cũng sắp phải chôn xuống đất như hắn, ha hả không cho là thật.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...