3.
Đang lúc ta đang chìm vào trầm tư, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Ma ma ở cửa hủy phong cảnh mà nhắc nhở : “Thiếu phu nhân, thiếu gia nên uống thuốc rồi, thuốc để ở trên bàn.”
Tiểu Thúy không quên thiết lập nhân vật của ta, không chịu thua kém mà : “Thiếu phu nhân, thuốc của chúng ta không có đem theo, người uống nhờ của thiếu gia một ngụm đi!”
Ta: “…”
Hoa Hàng Quân dựa vào đầu giường hàm ý ta, ngay ngắn bày ra tư thế của một bộ dáng mỹ nhân ốm yếu.
Ta không còn cách nào, đành phải nhấc váy đi bưng bát thuốc đến: "Nào, đại lang, phải uống thuốc rồi.”
Lời ta vừa xong, rõ ràng thấy khóe môi hơi cứng đờ của hắn lúc chạm vào mép bát.
Uống thuốc xong, quá trình chắc cũng gần như là hoàn tất rồi.
Ta ở trong phong sau khi quanh một vòng, tự hỏi liệu ta nên chu đáo độ lượng để hắn ngủ trên giường hay là nên lối lăn lộn đuổi hắn nằm ghế chiếu nhỉ?
Trên tấm chiếu mỹ nhân chỉ có một lớp đệm mỏng, trông là thấy rất cứng, khác hẳn so với chiếc giường đang ngồi dưới mông. Nhưng với bộ dạng này của hắn, nếu phải ngủ trên ghế chiếu, trong lúc ngủ mơ sẽ không bỏ trốn cùng lão Vô Thường luôn chứ?
Chẳng lẽ phải ngủ cùng nhau?
Nực , cha ta từ nhỏ đã dạy ta, “ngọa tháp chi trắc, khởi dung hãn thụy”*!
*Không để người khác ngủ ngon ở mép giường của mình, ý chỉ lãnh thổ địa bàn của mình thì không để người khác xâm chiếm
Trong phòng vì hai ta đồng thời trầm mặc mà cực kỳ yên tĩnh, mà ta lại đang chìm trong quyết định khó khăn giữa việc nên ngủ giường hay ngủ ghế, hoàn toàn không ý đến hơi thở ngày càng nặng nề hơn của người bên cạnh.
Cho đến khi lòng bàn tay hơi nóng của hắn nắm lấy tay ta.
“Ngươi gì?!” Ta hoảng hốt ngẩng đầu hắn, vô thức muốn nhảy dựng lên, tay của con ma bệnh Hoa Hàng Quân lúc này lại đặc biệt có lực, như chiếc kìm chặt chẽ giữ lấy ta.
“Thuốc kia có vấn đề, nàng phải giúp ta.” Giọng hắn đã khàn đi vài phần.
Yết hầu của Hoa Hàng Quân khẽ , ta cũng không nhịn nuốt khan.
Nguy rồi, ngươi là một tiểu thư dè dặt vừa mới xuất giá, sao có thể hiểu nhanh như ? !
“Không tốt lắm đâu phu quân, lỡ như đến lúc đó chết dưới hoa mẫu đơn…” Ta giả vờ do dự nắn tay, thực ra điều lo lắng nhất là liệu hắn có đủ sức để ở trên không.
“Kiều Kiều, giúp ta.”
Nhịn không nổi nữa.
Ta đi qua thổi tắt ngọn nến trên bàn, sau đó quay người đem người đàn ông đè trên giường, một bên tháo thắt lưng của hắn một bên nhẹ nhàng dỗ dành: “Nếu như chỗ nào thấy khó chịu, nhất định phải cho ta biết, không?”
“Đợi đã.” Hoa Hàng Quân giữ lấy tay ta, hơi thở dốc hỏi: “Ta nhớ ma ma có , phu nhân nàng yếu đến mức không thể tự chăm sóc bản thân mà?”
Chết dưới hoa mẫu đơn quỷ cũng phong lưu, giờ phút này ai lại quan tâm đến điều này?
Ta kéo xuống tấm màn sa, che đi một mảnh xuân sắc trong phòng.
Bạn thấy sao?