Gia Phu Yểu Điệu – Chương 2

2.
 
“Cha, cha nghĩ Hầu phủ rốt cuộc trúng cái gì của chúng ta thế?” Ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể hiểu , nên đã mở một cuộc họp gia đình trước khi gả đi.
 
Người cha không đáng tin cậy của ta tự hào chạm vào chiếc bụng tròn trịa của mình: “Có thể là cha con đây, uy danh vang xa...”
 
Các di nương lập tức mắt đầy sao lấp lánh ông một cách sùng bái.
 
“Vậy tự cha gả sang đó rồi.” Ta trợn mắt, cắt ngang vở chồng hiền vợ thảo của họ.
 
“Đừng tức giận mà con , con yên tâm, ta chỉ có một người con bảo bối là con thôi, ta còn có thể bán con đi sao?” Ông bày ra một tác tay, ra hiệu bằng ánh mắt : “Cha đã chuẩn bị sẵn của hồi môn số này cho con rồi!”
 
“Con không có hứng thú với tiền… thêm chút đi, vật giá ở Kinh Thành rất cao.”  Ta thở dài một tiếng, mười phần phiền não, “Chưa kể đến tiểu hầu gia ốm yếu đó cũng là một kẻ lãng phí tiền bạc, con của cha gả sang đó còn phải hầu hạ hắn cả ngày…”
 
Đợi chút, hầu hạ hắn?
 
Vậy sao mà .
 
Ta kéo Tiểu Thúy một cái: “Thúy nhi, nhớ kỹ đây, tiểu thư của nhà ngươi bắt đầu từ nay là người yếu đuối, không thể tự chăm sóc cho bản thân.”
 
Tiểu Thúy không hiểu: “Hả, tiểu thư bình thường một bữa ăn ba bát cơm bốn cái bánh, thế nào cũng không liên quan đến từ yếu đuối mà?”
 
Thái độ của ta kiên quyết, cứ như cho đến ngày thành hôn, Tiểu Thúy với quản sự ma ma của Hầu phủ tranh luận một hồi, kiên quyết đem ta thành người chỉ bước hai bước là ngất xỉu.
 
Đến cuối cùng, tại chính điện Hầu phủ, một nhóm hoàng thân quốc thích, gia đình quý tộc, vây quanh hai con gà trống bái đường thành thân rồi.
 
Mà người yếu ớt không thể tự lo cho bản thân là ta đây, và một vị đương sự bệnh yếu không thể lao đông mạnh khác, sớm đưa vào phòng tân hôn.
 
Vào phòng tân hôn rồi, ờ, sau đó phải gì?
 
Ta vén khăn trùm đầu lên, chạm mặt với ngọc Như Ý mà hắn đưa qua.
 
“Hàng tốt đấy, ngươi lấy ở đâu thế?” Ta mỉa mai , vô cùng tiện tay mà cầm lấy viên ngọc Như Ý, bộ tịch bắt đầu chơi .
 
Hắn : “Khụ khụ khụ…khụ khụ...đây là, khụ...đồ sưu tập của cha ta.”
 
Nhìn bộ dạng cả mặt trắng bệt của tiểu hầu gia, ta vội vàng đem viên ngọc Như Ý đặt sang một bên, vuốt lưng hắn giúp hắn nhuận khí: “Ta chỉ hỏi bừa thôi, ngươi đừng nôn máu bậy nhé!”
 
“Xin, xin lỗi.” Hắn vô lực ta yếu ớt, “Nghe ma ma , nàng tên là Chu Cước Cước phải không?”
 
“Hả?” Ta bất chấp hình tượng bày ra vẻ mặt than chấm hỏi, “Ma ma đó của ngươi chắc chắn có chút ngọng.”
 
“Ta cũng cảm thấy , nên là... Chu Kiều Kiều đúng chứ?” Hắn lại hiếu kỳ hỏi.
 
“Là Giáp Giáp, giáp trong người giàu nứt đá đổ vách trong lĩnh vực trồng hoa màu.” Ta đưa tay vẽ nét cho hắn.
 
“Được, Kiều Kiều khụ khụ... khụ khụ…”
 
Ta hít vào hít vào rồi lại hít vào, nhịn lại sự kích muốn tát chết hắn ta.
 
“Tên ta là Hoa Hàng Quân, nàng có thể gọi ta là khụ khụ khụ…”
 
Ta híp mắt ngắt lời hắn: “Phu quân, ngươi đừng chuyện nữa, ta sợ.”
 
Hắn còn tiếp tục ho như nữa, ta sợ rằng mình sẽ thực sự trở thành góa phụ.
 
Thế là vào đêm tân hôn, hai con người sau khi trao đổi tên xong, liền không biết phải gì nữa.
 
...Đêm thành hôn này, sao lại khác với những gì ta đã xem trong thoại bản?
 
Hay là, ta hầu hạ hắn ngủ?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...