Cha ta nắm tay ta, :
"Thiên Thiên, cha luôn biết con không ngốc, con là người thông minh nhất trong gia đình. Những việc trước đây cha không phải với con, cha xin lỗi con. Nếu con thấy lời xin lỗi không có ích, cha sẽ gì cũng !"
Ta nghĩ một chút, thật ra cha ta đối với ta rất tốt.
Tiền gia lớn như , ông có tám người con, bảy người còn lại đều là con ngoài giá thú, tuy cha vẫn dành hết cho ta. Sau khi ta gả cho Tần Tu, mỗi lần ta đến xin tiền, ông không hề keo kiệt, khiến cho mọi người đều bảo ông là một người ngốc.
Thật ra, chỉ vì ông ta hơn là tiền.
"Con , sau này con phải tự lập rồi."
Cha ta lau nước mắt, nghẹn ngào : "Cha đã gả con cho sai người, cha là một kẻ ngốc!"
Dì ta đứng bên cạnh, :
"Sao lại gọi là gả sai người? Tiền gia chúng ta có một hoàng hậu, đó là phúc khí của tổ tiên!"
"Im miệng!" Cha ta quát lên.
"Cha, thôi mà, đừng giận nữa." Ta nắm lấy áo cha, như hồi còn nhỏ, "Con và Tần Tu vẫn tốt mà, hắn chưa từng nhận thêm thê thiếp, luôn chỉ con một mình, có người chồng tốt như đâu."
Cha ta thở dài: "Bây giờ Tiền gia không còn giá trị, e là hắn sẽ chọn vợ từ nhà khác giàu có. Thiên Thiên, đến lúc đó con phải hiểu và chấp nhận."
"Cha, con biết rồi! Cha yên tâm, đi đi, trời sắp tối rồi!"
Ta đẩy ông ra ngoài, theo bóng ông lên xe ngựa, mái tóc bạc và bộ râu trắng bay trong gió lạnh. Đôi mắt ta bất giác ướt nhòe.
Cha, chúc cha một chuyến đi bình an, về quê an hưởng tuổi già đi. Còn những hiểm nguy còn lại, con sẽ gánh vác.
Nhìn đoàn người của Tiền Gia dần khuất xa, hòa vào làn bụi mù, tay ta đặt lên bụng mình.
Ta không với cha rằng ta có thai rồi, đã hai tháng.
Nếu không phải ta lấy đứa trẻ trong bụng ra để uy hiếp, Tần Tu sẽ không dễ dàng để cha ta trở về Ngũ Dương Thành.
Hắn luôn nghi ngờ cha ta giấu giếm tài sản.
Năm nay, miền Bắc xảy ra hạn hán, dịch châu chấu tràn lan, mùa màng thất bát, dân chúng di cư, xác ch/ết rải rác khắp nơi.
Triều đình lại không có tiền để xây dựng thủy lợi, cũng không có tiền để cứu trợ nạn nhân.
Triều đại cũ để lại cho Tần Tu một đống đổ nát với vô số cái bẫy.
Không khó để chiếm lấy, để giữ vững lại vô cùng khó khăn.
Tần Tu mệt mỏi với công việc, trong khi ta mang thai, đứa con trai trưởng của chúng ta, hắn lại không quan tâm đến.
Hắn đã vài ngày không đến Lãnh Hương Cung. Hắn họp với các quan lại đến tận đêm khuya và ngủ luôn trong thư phòng.
Một đêm, hắn ngủ quên trong thư phòng. Câu chuyện rắc rối xảy ra từ đó.
Theo lời kể của Hàn Thượng Cung, sáng hôm đó, hoàng đế tỉnh dậy trên giường mềm trong thư phòng, phát hiện bên cạnh là một không mảnh vải che thân.
Khi nhận ra không phải là hoàng hậu, hắn lập tức đá ta xuống giường, bảo ta không ra gì và coi như không có chuyện gì xảy ra.
Cô khóc lóc mặc lại quần áo, vừa muốn rời đi, hoàng đế gọi lại: "Cô là con nhà ai?"
Hắn tưởng ta là cung nữ, trang phục, ta giống như con nhà giàu.
Cô đáp: "Tiểu nữ là con của Thượng Quan, tên laf Thượng Quan Kim Trúc"
Hoàng đế mắt sáng lên: "Là Thượng Quan sao? Gia tộc giàu có đến hàng triệu quan?"
Ta cảm thấy Hàn Thượng Cung đã thêu dệt câu chuyện quá mức. Chỉ có hoàng đế và đó ở đó, ai có thể biết rõ mọi chi tiết như ?
Hàn Thượng Cung trợn mắt: "Cô ta chẳng phải là cái Thượng Quan Kim Trúc đã bị hoàng đế vứt ra ngoài sao?"
Dù câu chuyện có thật hay không, kết quả là: khi ta đang mang thai đứa con năm tháng, hắn đã ngủ với một trong thư phòng.
Cô ấy là con của gia đình giàu có Thượng Quan, và hôm sau, hoàng đế phong ta Kim Phi
Kim Phi, nghe cái tên đã thấy đầy tiền bạc.
Phòng ngủ và sự sủng ái trước đây thuộc về ta, giờ lại bị một người phụ nữ khác chiếm mất. Hậu cung không còn yên ổn nữa.
Ta luôn tự nghĩ có phải mình gì không đủ tốt nên khiến hắn thay lòng. Ta là người ngốc, không hiểu chuyện cảm, lại không có tiền và hay mắc lỗi, chỉ vì sự may mắn mới có thể giữ hắn.
Hiểu ra điều này, ta không còn thấy buồn nữa.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, đứa trẻ trong bụng ta ngày càng lớn. Mỗi ngày, nó dùng chân nhỏ đá ta như thể muốn : "Mẹ, con muốn lớn lên giống thông minh như cha và mẹ xinh đẹp! Đừng để ngược lại!"
Ta ôm bụng, mà rơi nước mắt. Ngoài vào sẽ nghĩ ta lại ngốc nghếch.
Mọi người đều tỉnh táo, chỉ mình ta say sưa trong nỗi đau.
Kể từ khi Kim Phi phong tước, Tần Tu không còn đến Lãnh Hương Cung. Mọi người cho rằng tôi đã mất sủng.
Chỉ mình ta biết, hắn đã đến một lần. Đêm ấy, hắn đến muộn dưới cơn mưa thu lạnh lẽo.
Ta đã ngủ, giả vờ không biết gì. Hắn ngồi bên giường lâu, hơi thở đều đặn.
Hắm đặt tay nhẹ lên bụng tôi, hơi ấm từ tay hắm lan ra, đứa bé đá hắn hai cái.
Ta mở mắt, lặng lẽ hắn
Hắn ban đầu có chút hoảng hốt, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quay đi không dám ta, chỉ khẽ : "Thiên Thiên, Ta có nhiều chuyện bất đắc dĩ, Thiên Thiên dù có hiểu hay không, ta chỉ có nàng mà thôi.
Ta khàn khàn hỏi: "phu quân à, Tiền Thiên Thiên không còn tiền nữa, liệu chàng còn ta không?"
Hắn ta với ánh mắt đầy thương cảm, nhẹ nhàng và kiên định đáp: "Yêu."
Ta vẫn chưa hiểu "" là gì, ta biết, của Tần Tu cần phải có tiền.
Hoàng cung bị cháy, hơn sáu mươi cung điện bị thiêu rụi.
Hoàng đế cầu Kim Phi mượn tiền từ gia tộc để sửa chữa.
Biên phòng cần tăng quân, hai triệu lượng bạc, gia tộc Kim Phi phải bỏ tiền ra.
Cứu trợ nạn dân, lại là gia tộc Kim Phi chi tiền.
Rất nhanh, gia tộc Kim Phi không còn đủ khả năng chi trả, ta mất sủng.
Tần Tu lại nhận thêm Vân Phi, Hương Phi, Vũ Quý Nhân, Lạc Mỹ Nhân... nhanh chóng thu thập ba nghìn mỹ nhân, tất cả đều là con của gia đình quyền quý.
Nhưng giống như cách ta đã từng dùng tiền mua lại sự thương từ hắn, những nhà giàu này, cuối cùng cũng bị lợi dụng, bị ép buộc, bị vắt kiệt sức, rồi lại bị bỏ rơi.
Tiếng khóc của những người cũ chưa dứt, những người mới lại bước vào hậu cung.
Hắn thật thông minh, dùng cách này để giải quyết mọi chuyện trong triều, đồng thời suy yếu các gia đình quyền quý để không còn là mối đe dọa với ngôi vị của hắn
Kẻ bị tổn thương nhất lại chính là ta
Ta không còn tiền để giữ hắn.
Hắn sẽ không ôm ta quay vòng nữa.
Hắn sẽ không tự tay giặt quần áo bẩn cho ta nữa.
Hắn sẽ không : "Thiên Thiên, thật ra nàng rất đẹp."
Hắn cũng không : "Con chúng ta sẽ xinh đẹp như nàng, thông minh như ta. Đừng để ngược lại..."
Bụng ta giờ đã lớn, Y Sư ta sắp sinh rồi. Nhưng hắn lại rất ít khi đến thăm ta.
Hậu cung giờ đã quá chật, không còn đủ chỗ cho của hắn
9.
Ngày mà Tần Tu sắc phong Quý Phi, ta cũng đang lâm bồn.
Ta không thể sinh, nằm trên giường sinh suốt cả ngày mà không sinh .
Ta nắm chặt tay bà mụ, "Muốn gặp Hoàng thượng, muốn gặp Hoàng thượng!"
Một lúc sau, cung nữ quay lại báo: "Bẩm Hoàng hậu, Hoàng thượng và Quý Phi đang tắm suối nước nóng ở hành cung trên núi, không thể quay lại ngay ."
Ta ngây người một chút, rồi lại gào lên: "Gặp trai ta! **Tiền Tử Phong! Đại tướng quân!"
Các cung nhân nghe theo ta, nhanh chóng mời Tiền Tử Phong đến.
Ta nắm chặt cánh tay , ra hiệu cho vài tác, tôi thật kỹ, cuối cùng nghiêm túc gật đầu.
Vừa khi bước ra, đứa trẻ khóc to, rốt cuộc chào đời.
Không phải con , mà là con trai.
Đây là đứa con đầu lòng của ta và Tần Tu, là đích tôn của triều đại này.
Với công lao lớn như , Tần Tu chắc chắn sẽ quay về bên ta, ôm ta và xoay vòng như trước.
Nhưng ông trời không chiều lòng người, vào lúc đứa trẻ khóc, những tiếng sấm vang lên, một trận lũ lụt đột ngột xảy ra, bao vây hành cung trên núi.
Ngay sau đó, cuộc nổi loạn phía Nam bùng nổ.
Lần này, người đứng đầu cuộc nổi dậy chính là Tần Tư, con trai của tiền triều đế hậu Quý Phi.
Sau khi Tần Tu đoạt lấy ngôi vị, ta bị đày đến miền Nam để canh giữ tổ mộ, đột nhiên quy tụ mười vạn quân, muốn đuổi kẻ cướp ngôi.
Nhưng một người giữ mộ sao lại có thể có số tiền lớn như để nuôi quân? Chắc chắn có một người ủng hộ đằng sau.
Vậy người đó là ai?
Là người miền Nam, giàu có khôn cùng, căm ghét triều đại hiện tại, thân cận với phe cánh của tiền triều Quý Phi... Chỉ có thể là ông ấy.
Cha ta, một kẻ ngu ngốc.
Chỉ có ta và Tiền Tử Phong mới biết, người tài trợ cho Tần Tư chính là cha ta
Ta đã để lại bảy phần tài sản cho ông, mà ông lại dùng số tiền đó để mưu đồ phản loạn.
Cha ta luôn không hài lòng với việc Tần Tu lên ngôi.
Bạn thấy sao?