Minh Châu đã dạy cho tôi một chiêu: “Kim Tiền Báo, khi muốn hòa đồng với người khác thì cứ ‘giả vờ hớn hở’ lên! Đợi đến khi thân quen rồi, người ta cũng chẳng quan tâm cậu có ngốc không. Còn nếu không muốn giao tiếp thì cứ ngẩng cao đầu tỏ ra lạnh lùng, người ta sẽ tự hiểu mà tránh xa.”
Phải công nhận chiêu của Minh Châu rất hiệu quả.
Lên đại học, nhờ kỹ năng giả vờ này mà tôi nhanh chóng hòa nhập vào phòng ký túc xá. Đến khi họ phát hiện tôi là một “đứa ngốc” thì cũng đã quá muộn rồi.
Tình cảm đã xây xong, không thể quay đầu lại nữa.
Nhờ phước của mẹ, lên đại học tôi trông cũng ra dáng lắm.
Có rất nhiều nam sinh theo đuổi tôi, phiền phức vô cùng.
Thế nên tôi thường tỏ vẻ lạnh lùng, họ bằng ánh mắt hờ hững, rồi những người theo đuổi dần ít đi, cuối cùng cũng yên ổn.
Nói đi cũng phải lại, ba năm cấp ba, sở thích lớn nhất của tôi chính là ghép cặp CP.
Vậy nên, mỗi tuần khoảng hai, ba ngày, tôi đều theo dõi Giang Bạch và Tô Tuyết.
Lúc thì đi sau họ gặm dưa chuột, khi thì cắn táo, lúc lại nhâm nhi nước dừa.
Minh Châu thấy tôi mê ghép cặp CP đến phát cuồng rồi.
Tôi thậm chí còn tạo một tài khoản phụ, len lỏi vào diễn đàn trường của Giang Bạch, trở thành fan CP của họ.
Ừ, fan CP của chúng tôi đặt tên là “Bạch Tuyết Công Chúa,” nghe đã thấy lãng mạn.
Còn ID của tôi à? Hê hê, tôi lấy tên là “Lông Nách Của Giang Bạch.”
Tôi là fan cứng của nhóm hỗ trợ, cung cấp đủ loại vật phẩm để cổ vũ cho “Bạch Tuyết Công Chúa” của chúng tôi.
Khi Giang Bạch chơi bóng rổ, tôi mua băng rôn cổ vũ.
Lúc Tô Tuyết nhảy múa, tôi tặng hoa.
Khi kết quả thi của Giang Bạch và Tô Tuyết công bố, tôi mời tất cả fan uống trà sữa.
Tuy không lộ mặt, các fan CP khác giơ cao băng rôn.
—— Tất cả hoạt này đều tài trợ bởi “Lông Nách Của Giang Bạch!”
Viết đến đây, tôi hí hí.
“Anh cứ tưởng em đang đọc manga nào cơ đấy.” Giang Bạch chìa tay ra, lấy cuốn sổ tay của tôi, vào những dòng chữ và nhướn mày :
“Lông Nách Của Giang Bạch là em à?
“Em có biết không, ba năm cấp ba, cứ mỗi khi mặc áo ngắn tay, bất kể nam hay nữ đều chằm chằm vào nách .
“Ngay cả giáo viên cũng tò mò không biết lông nách trông thế nào.”
“Anh không xen vào chuyện của các thiếu nữ!” Tôi giật lấy sổ tay, “Em đang lên ý tưởng cho manga mới, không phải tăng ca à, mau đi đi”
Giang Bạch không để ý đến tôi, cầm điều khiển chỉnh nhiệt độ máy điều hòa xuống thấp.
Tôi phản đối: “Để thấp thế này sẽ lạnh đấy.”
Anh ấy ném điều khiển xuống, tháo đồng hồ trên cổ tay ra, chằm chằm vào tôi và : “Phòng khi một lát em lại kêu nóng, chỉnh thấp trước.”
Thấy ánh mắt của ấy, tôi lập tức muốn chạy trốn khỏi phòng.
Giang Bạch giữ lấy eo tôi, đặt tôi lên bàn học rồi hôn tôi.
Ừm… Đây đã là năm thứ hai sau khi tôi và Giang Bạch tốt nghiệp rồi!
Tôi trở thành một họa sĩ manga, truyện tôi vẽ ra lại quá ít người đọc.
Bố tôi sợ tôi buồn, vung cả triệu để “tặng thưởng” cho tôi, thế mà truyện tôi thật sự nổi lên.
Giờ thì fan ngày nào cũng giục tôi ra chap mới.
Fan thực lòng nhắn tôi: “Tác giả có tiền rồi! Vẽ truyện chắc chắn là vì đam mê! Chúng tôi sẽ bảo vệ ước mơ của tác giả!”
Tôi thầm nghĩ, mọi người nhớ ủng hộ đăng ký đọc nhiều vào nhé.
Dù gì Giang Bạch cũng bảo tôi phải chịu trách nhiệm trả tiền điện nước trong nhà, và không dùng tiền của bố.
Tiền điện nước đó! Mùa hè bật điều hòa, tắm rửa tốn tiền lắm chứ!
Thế nên nhiều khi tôi đành chịu, cùng Giang Bạch “tiết kiệm” mà tắm chung cho rồi.
Còn Giang Bạch, ấy vừa học cao học vừa dự án ở một công ty lớn.
Tôi hỏi sao ấy không khởi nghiệp, ấy bảo chưa đến lúc.
Bố tôi từng riêng với tôi rằng, Giang Bạch là người không đơn giản, không phải kiểu người chỉ mãi ở yên một chỗ. Khi ấy tích đủ sức mạnh, nhất định sẽ cất cánh bay cao.
Bố tôi còn bảo, “Nhưng con yên tâm, nhà họ Kim chúng ta là sợi dây cương rồng, không sợ sau này nó sẽ phụ lòng con.”
Nhiều người tò mò rằng sau khi biết tôi là con của đại gia, Giang Bạch sẽ đối xử với tôi ra sao.
Thực ra cũng chẳng khác gì trước kia. Anh ấy vẫn mua quà cho tôi như thường.
Có tiền thì mua món đắt một chút, không có thì mua món rẻ hơn.
Dù thế nào, món quà ấy tặng luôn khiến tôi vui.
Ví dụ, chúng tôi có thể len lén chạy ra bờ sông lúc hai giờ sáng để thả pháo sáng.
Hoặc là, ấy sẽ lái xe đưa tôi lên núi ngắm mặt trời mọc.
Khi có tiền, ấy đưa tôi đi ăn món thịnh soạn như bò Wagyu nhập khẩu.
Lúc không có tiền, chúng tôi ngồi ăn món xiên cay lề đường, còn gọi thêm một gói mì ăn liền.
Dĩ nhiên, khi kết quả thi cao học năm tư công bố, Giang Bạch cũng đã hoàn toàn bỏ ý định ép tôi học cao hơn.
Những chuyện sau này, tôi vẫn chưa viết.
Bởi vì cuộc sống vẫn đang tiếp diễn, tôi cũng chẳng biết ngày mai sẽ có gì xảy ra!
Bí mật của Giang Bạch
Tôi là Giang Bạch, cái tên này chẳng có gì đặc biệt.
Bố tôi là một con bạc, uống rượu vào thì đánh mẹ tôi, đôi lúc còn đánh cả tôi.
Tôi lớn lên trong ánh mắt thương của mọi người xung quanh, sống trong một gia đình như thế, chẳng có nổi một người .
Năm tôi tám tuổi, mẹ tôi đổ bệnh. Bố tôi sợ tốn tiền chữa trị nên bỏ đi.
Bà nội tôi vay mượn khắp nơi, còn mẹ tôi thì tự rút ống thở ra và qua đời.
Vài năm sau, đồn công an tìm đến.
Họ có tin từ nơi khác gửi về, rằng bố tôi say rượu ngã xuống sông và chết đuối, hỏi nhà tôi có muốn đến nhận xác không.
Tôi không đi, và cũng không chuyện này với bà nội.
Tôi dần trở nên chai sạn với nỗi đau và cuộc sống, tôi hiểu rằng mình phải tỏ ra ngoan ngoãn để bà nội yên lòng.
Khi tôi học lớp mười, bà nội – người duy nhất còn lại bên tôi – cũng ngã bệnh nặng.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi đã tìm đến ông Kim Triệu Phú, người giàu nhất vùng, là cũ của bà nội và đã tài trợ tôi học hành trong suốt những năm qua.
Tôi vay ông Kim ba mươi triệu vẫn không cứu bà nội.
Bà ra đi trong nước mắt.
Bà lo sợ tôi sẽ phải sống đơn trên đời này, nên dù yếu ớt, bà vẫn nắm chặt tay tôi cho đến giây phút cuối.
Sau khi bà mất, tôi thường ngồi lặng lẽ trong phòng khách trống trải cho đến khi trời sáng, rồi đi tắm nước lạnh và đến trường.
Cô Vương hàng xóm là một người tốt bụng, thường nấu cơm cho tôi ăn và nhờ tôi trông nom con ấy, Tô Tuyết.
Tôi biết ơn lòng tốt của vương, nên đã đồng ý chăm sóc cho Tô Tuyết.
Tô Tuyết là một rất nhạy cảm, đôi khi khiến tôi thấy phiền, tôi không bao giờ tỏ ra điều đó.
Bà nội tôi lúc sinh thời thường dạy rằng, “Nhận một giọt nước, trả bằng cả dòng suối.” Tấm lòng của Vương, tôi phải trả lại.
Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi qua, ngày qua ngày.
Có một ngày, tôi để ý thấy một nhóc đen đen, mập mạp lẽo đẽo theo sau mình, tự nhiên thấy cuộc sống thêm chút thú vị.
Cô bé thường giữ khoảng cách vừa phải, không quá xa mà cũng không quá gần.
Lúc thì thấy nhóc cầm quả dưa chuột, lúc thì là một quả táo.
Đợi ấy ăn xong thứ trong tay thì tôi cũng đến trường, còn ấy biến mất lúc nào không biết.
Không rõ từ khi nào mà tôi đã quen với việc liếc xem hôm nay bé ăn gì.
Cô ấy ăn rất thú vị, thường cắn một miếng lớn rồi nhét đầy miệng, sau đó nhai chầm chậm, trông như một con chuột nhỏ.
Tôi cũng có lúc tự hỏi ấy theo sau mình để gì, cũng tò mò về bé này là người như thế nào.
Dù gì nhóc đen đen, mập mạp này trông như học sinh cấp hai, không chịu học hành tử tế, cứ theo sau tôi, khá kỳ lạ.
Một, hai ngày thì cũng bình thường thôi, từ khi lên cấp ba tôi trông càng khá hơn, nên thỉnh thoảng có vài nhỏ bám theo.
Nhưng để bám đuôi mấy tháng trời thì có gì đó không ổn, khiến tôi cứ phải ra sau mỗi khi ra ngoài.
Tôi phát hiện một điều: hễ tôi đi với Tô Tuyết thì bé ấy theo lâu hơn một chút.
Còn nếu chỉ có tôi, thì ấy tôi một lúc rồi đi mất.
Tôi không khỏi suy đoán, chẳng lẽ người mà bé thầm thích là Tô Tuyết?
Bạn thấy sao?