Bố tôi còn thành lập một đội ngũ luật sư, chuyên bảo vệ quyền lợi cho tất cả nữ sinh của Đại học Nam.
Từ nay về sau, nếu có bất kỳ ai gặp phải vấn đề về quấy rối dục, vu khống, hoặc bị ảnh hưởng danh dự, đội luật sư nhà tôi sẽ ra mặt để bảo vệ công lý cho họ.
Sau khi mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi, cuối cùng tôi cũng phải đối mặt với cơn “bão tố” từ đám cùng phòng!
Tôi ngồi ghế giữa phòng, bị họ tổ chức một “phiên tòa xét xử” đúng nghĩa.
Vương Tiếu Tiếu, lấy ra cái túi Hermès lần trước, tay run run: “Nghĩa là, cái túi Hermès này là thật? Là loại phải chi hơn chục triệu mới mua ?”
Tôi lặng lẽ gật đầu.
Mã Nguyệt, chỉ vào chiếc đồng hồ từng mượn của tôi, mắt ngân ngấn nước: “Chiếc Vacheron Constantin này là thật? Là loại trên website bán với giá 230 triệu thật à?”
Tôi ho một cái, rồi tiếp tục gật đầu.
Lưu Duệ kéo chiếc váy đang mặc, cẩn thận vuốt phẳng các nếp gấp: “Nghĩa là… chiếc váy tớ mượn để đi hẹn hò cũng là đồ thật của Chanel, còn là phiên bản đặt may cho sàn diễn sao?”
Tôi không dám họ, chỉ cúi đầu tiếp tục gật.
“Kim Kim! Cậu tiêu đời rồi! Thật sự tiêu đời rồi!” Vương Tiếu Tiếu hét lớn, tuyên bố “bản án” dành cho tôi.
“Cuối cùng thì sao? Trong phòng ký túc của chúng ta lại có con của đại gia giấu mặt…” Mã Nguyệt ngất ngây , mắt như đảo tròng.
Lưu Duệ tôi với ánh mắt sáng rực: “Bố cậu là Kim Triệu Phú! Thế chẳng lẽ bố tớ thật sự là Lưu Cường Đông? Hay để tớ thử đến nhận con xem sao?”
Tôi ngượng ngùng : “Tớ thật sự không cố ý lừa các cậu đâu! Ba năm nay mẹ tớ đã cắt viện trợ tài chính của tớ, cuộc sống cũng khổ sở lắm. Mẹ tớ tính khí siêu cứng rắn, đối xử với tớ không chút khoan nhượng.”
“Chuyện này không thể cho qua dễ dàng , lừa tụi tớ suốt ba năm trời!” Vương Tiếu Tiếu lên tiếng quyết định, “Vậy đi! Đãi chúng tớ một bữa ăn ngon mỗi người hai trăm là !”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề!” Tôi gật đầu ngay, “Cứ thoải mái mà ăn!”
“Thế mới đúng chứ.” Mã Nguyệt xoa đầu tôi, cảm thán, “Nghĩ lại mà thấy rùng mình, phòng ký túc của chúng ta để cả đống tài sản vài triệu, lại còn hay quên khóa cửa!”
Lưu Duệ nắm tay tôi, thương cảm : “Kim Kim, chúng tớ dễ tính, một bữa ăn ngon là giải quyết xong, cậu nghĩ xem Giang Bạch đi, từ khi bố cậu đến đây đến giờ, cả tuần rồi mà ấy chẳng đến gọi cậu đi học nhóm nữa.”
“Ừ, nghĩ mà cũng tội. Nếu tớ là Giang Bạch, tớ cũng không biết sao đối mặt với nữa.”
Vương Tiếu Tiếu lắc đầu thông cảm, “Cậu ấy là hot boy nghèo nổi tiếng của trường, còn cậu thì là tiểu thư nhà giàu giấu mặt.”
“Người ta chung hoạn nạn thì dễ, hưởng sung sướng mới khó. Kim Kim, giờ tớ thấy giới tính của tớ có thể thay đổi đấy, cậu thử nghĩ xem có chọn tớ không? Dù sao chúng ta cũng hiểu rõ nhau, còn ngủ chung bao lần rồi.”
Mã Nguyệt và lưu Duệ cũng rằng sẽ đá người , quyết tâm tranh nhau “ăn bám” tôi.
Tôi biết họ đang cố tạo không khí để giúp tôi bớt căng thẳng.
Tôi thở dài, lòng không biết phải đối mặt với Giang Bạch thế nào, suy cho cùng tôi đã lừa dối ấy trước.
Điện thoại tôi bỗng có thông báo, là tin nhắn của Giang Bạch.
“Anh cho em nghỉ một tuần rồi, nghỉ đủ thì ra thư viện tìm .”
Giang Bạch nhắn, “Đến thì khỏi phải mua trà sữa, đã mua cho em trà xanh chanh rồi, Gối tựa, gối ôm, ba lô, sạc điện thoại, iPad của em, đều mang đi rồi.”
Vài giây sau, Giang Bạch nhắn tiếp: “Kim Tiền Tiền, chỉ cần em đến, sẽ ở đây đợi em.”
“Áááá!” Tôi hét lên, “Các đồng chí! Để bữa tiệc mai ăn nhé! Giờ tớ phải đi học nhóm!”
Trời ơi, tôi chưa bao giờ háo hức đi học nhóm đến thế!
Tự truyện của Kim Tiền Tiền
Tôi tên là Kim Tiền Tiền, biệt danh Kim Kim. Tên thân mật là Kim Nguyên Bảo, do ông nội tôi đặt. Còn biệt danh “Kim Tiền Báo” là do thân Minh Châu gọi.
Bố tôi là đại gia nổi tiếng Kim Triệu Phú, còn mẹ tôi là nữ luật sư tài sắc vẹn toàn Tiền Mỹ.
Nói thật, tôi sinh ra với chiếc thìa vàng trong miệng, cuộc sống của tiểu thư nhà giàu này lại có phần khổ sở.
Từ ba đến tám tuổi, tôi bị bảo mẫu hành hạ trong suốt năm năm.
Năm đó, bố tôi bận đến mức không về nhà, mẹ tôi thì đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp, người ở bên tôi chỉ có bảo mẫu.
Nói thế nào nhỉ, có lẽ vì quá thiếu thương, thiếu cảm giác an toàn, nên tôi thực sự coi bảo mẫu như người thân của mình.
Dì bảo mẫu à, tôi thật sự rất thích dì ấy.
Dì ấy lúc nào cũng thơm phức, ôm tôi ngủ và gọi tôi là “Tiểu Nguyên Bảo” một cách rất dịu dàng.
“Tiểu Nguyên Bảo rất thích dì phải không? Vậy thì dì sẽ luôn ở bên con, không?
“Tiểu Nguyên Bảo, nhất định phải nghe lời dì nhé, nếu không dì sẽ rời đi đấy. Khi đó, con sẽ không có ba mẹ bên cạnh, cũng không có dì, sẽ rất đơn đấy.
“Tiểu Nguyên Bảo, dì mặc đồ của mẹ con có đẹp không?
“Tiểu Nguyên Bảo, có rủ con đi chơi dì từ chối giúp rồi. Để dì chơi cùng con ở nhà nhé.”
Những năm học mẫu giáo, tôi không có lấy một người , cũng chẳng có bất kỳ hoạt xã hội nào.
Khi tôi không nghe lời, dì sẽ nhốt tôi vào phòng nhỏ dưới gầm cầu thang, chỉ có chút ánh sáng từ quạt thông gió le lói.
Có lần dì nhốt tôi năm phút, có lần thì mười phút.
Dì sẽ thỉnh thoảng một câu, giọng dì giúp tôi xua tan bóng tối, tôi càng thêm dựa dẫm vào dì.
Mãi đến khi ba mẹ phát hiện tôi có dấu hiệu bất thường, tôi đã tám tuổi và chẩn đoán mắc Hội chứng Asperger, hay còn gọi là tự kỷ mức nhẹ.
Ngày hôm đó, mẹ ôm tôi và khóc suốt đêm.
Tôi biết bà ấy cảm thấy có lỗi với tôi, tôi không trách mẹ.
Không phải người phụ nữ nào cũng có năng khiếu mẹ, mẹ coi trọng sự nghiệp và đã bỏ lỡ thời gian tôi lớn lên, chuyện tôi bị bệnh cũng không phải là điều bà mong muốn.
Còn về bố, ông ấy tức đến mức vài năm sau tóc rụng thành cả vùng trọc.
Ông bà nội từ quê lên, đánh bố tôi một trận nên thân!
“Mấy người cứ bảo Nguyên Bảo quá nhút nhát, ít , lớn lên là sẽ ổn thôi!”
Ông nội chống gậy đập vào lưng bố tôi, giận dữ , “Tôi thấy hai người không xứng bố mẹ của nó! Kiếm nhiều tiền để gì? Con bị người ta bắt nạt đến mà cũng chẳng hay biết!”
Tôi không chịu nổi những tiếng ồn lớn, mỗi khi nghe tiếng hét từ bên ngoài là tôi lại trốn vào góc cầu thang, khóa mình ở đó và nhắm chặt mắt.
Tôi nghe thấy tiếng mẹ khóc gọi tên mình bên ngoài, tiếng bước chân bố tôi đi lại đầy lo lắng.
“Nguyên Bảo à, bà nội đến đón con đây.”
Bà nội mở cửa, bế tôi ra ngoài, hôn lên trán tôi, “Về quê với bà nhé, bà sẽ món bánh mát mà con thích. Nhà bà có một chó nhỏ, con rất thích chó mà, phải không? Nhà mình còn nhiều cây ăn quả lắm, khi quả chín, ông nội sẽ dẫn con leo cây hái xuống ăn, con có thích không?”
Thế là, tôi theo ông bà nội về quê.
Bạn thấy sao?