Để giúp thân theo đuổi người ấy thầm , một tổng tài lạnh lùng, tôi đã giả vờ theo đuổi người thân của tổng tài mỗi ngày để dò hành tung của ta.
Mọi người vui vẻ đặt cho chúng tôi cái tên “cặp đôi chị em liếm chó”.
Tôi chẳng để ý gì đến điều đó, vì thân, chút tiếng xấu này chẳng là gì cả.
Về sau, người cũ của tổng tài trở về nước, khiến thân của tôi đau lòng và quyết định buông tay.
Tôi cũng dứt khoát chặn luôn người của tổng tài, thề rằng sẽ không bao giờ gặp lại họ dưới cùng một bầu trời.
Nhưng ai ngờ , đóa hoa cao quý không thể với tới đó lại đỏ mắt, đẩy tôi vào góc tường và hôn tôi một cách dữ dội:
“Anh đã từng lần nào không đáp lại em, lần nào từ chối em chưa?”
“Dối gạt cảm của người khác phải trả giá đấy, ngoan nào.”
1
Bạn thân của tôi, Lâm Thu, đã tốn không ít công sức để theo đuổi Tần Dã suốt hai tháng, mức độ tiến triển vẫn là con số không.
Cô ấy ngày ngày mang cơm, đến các buổi tiệc, trời nắng thì mang nước, trời mưa thì che ô, Tần Dã ở đâu, ấy ở đó.
Nhưng Tần Dã vẫn chẳng lòng.
Gần đây, ta thậm chí bắt đầu tránh mặt ấy.
“Chẳng phải hai người là thanh mai trúc mã sao?” Tôi thật sự không thể nhịn nổi mà hỏi.
“Cậu không hiểu đâu, người giàu chúng tớ chơi khác mà.” Lâm Thu lập tức bị “đánh vỡ phòng tuyến”.
Ngay khi tôi vừa lật xong trang kế hoạch và chuẩn bị tiếp tục công việc, Lâm Thu đột nhiên nắm chặt tay tôi, phấn khích :
“Phi Phi, chỗ nào có Tần Dã, chỗ đó chắc chắn có Thẩm Hướng Bối. Cậu thử tiếp cận Thẩm Hướng Bối đi, như mình sẽ biết Tần Dã đang ở đâu!”
“Tiểu thư à, cậu điên rồi, mình là ai mà dám tiếp cận ta chứ.”
Thẩm Hướng Bối là một đóa hoa cao quý nổi tiếng, xuất thân từ gia đình giàu có.
Còn tôi, chỉ là một nhân viên văn phòng với mức lương 13k, ông chủ còn không chịu tăng lương.
“Ối dào, nếu họ dám bắt nạt cậu, mình sẽ mua hot search họ bắt nạt người nghèo, kiểu này bây giờ rất dễ bị chỉ trích đấy.”
“Với lại, Thẩm Hướng Bối nổi tiếng là người có tính tốt, ta sẽ không gì cậu đâu.”
“…Mình cảm ơn cậu.”
Dưới sự thúc giục của Lâm Thu, tôi chủ thêm WeChat của Thẩm Hướng Bối.
Từ câu “Chào ” đến câu “Em nấu canh, muốn mang qua cho một ít, có muốn không?”.
Tôi đã giả vờ trở thành một người si , giống như Lâm Thu, thậm chí còn “liếm” nhiều hơn ấy, chu đáo từng li từng tí, thái độ tuyệt vời.
Phải công nhận rằng chiến lược của ấy đúng, mỗi khi tôi hỏi Thẩm Hướng Bối rằng đang ở đâu, đang gì để lấy thông tin, thì đa phần Tần Dã cũng có mặt ở đó.
2
“ Tổng giám đốc Thẩm, đang ở đâu , tôi nấu ít canh gà muốn mang cho đây”
“ Tần Dã đang đi công tác, thứ hai tuần sau mới về”
Dường như biết tôi muốn hỏi gì, Thẩm Hướng Bối liền thẳng thắn trả lời ngay.
“ Thấy chưa, tôi đã rồi, cậu quá rõ ràng mà”
Kinh nghiệm của một người si là phải biết rút lui chiến lược, giảm bớt sự hiện diện của mình, như mới có cơ hội giành chiến thắng cuối cùng.
Ban đầu tôi nghĩ 10 lần thì gặp 6 lần cũng là hợp lý, Lâm Thu thì không, lần nào cũng gặp.
Vừa gặp mặt đã ngượng như chuyện xấu: “ Thật trùng hợp quá, Tần Dã, cũng ở đây à”
“ Anh ấy còn né tránh tôi đến mức phải ra nước ngoài rồi” Lâm Thu thở dài: “ Phi Phi, cậu xem, liệu Tần Dã có thật sự rất ghét tôi không”
Nhìn ấy buồn bã, tôi cũng không nỡ thêm gì.
“ Sao có thể, tổng tài mà, thật sự rất bận rộn mà”
“ Cậu xem ông chủ chúng ta kìa, một công ty bé tí mà còn phải đi công tác suốt”
Biết đâu, biết đâu Tần Dã thật sự đi công tác thì sao.
Giữ Thẩm Hướng Bối thì vẫn còn cơ hội.
Vì hạnh phúc của thân, tôi vẫn xách hộp cơm lên đường.
Đến dưới công ty của ta, không ngoài dự đoán, tôi lại bị chặn lại.
Cô tiếp tân vừa vừa thầm thì phàn nàn qua kẽ răng.
“ Lần thứ mấy rồi nhỉ, giờ mấy trẻ muốn lấy chồng giàu thật là bất chấp thủ đoạn”
“ Chứ sao nữa, Tổng giám đốc Thẩm có bao giờ để ý đến ta đâu”
“ Tổng giám đốc Thẩm à, canh gà tôi để dưới này nhé” Giống như mọi khi, sau khi để lại lời nhắn cho Thẩm Hướng Bối qua điện thoại, tôi chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ chưa kịp bước ra cửa, tôi đã đụng phải ta vừa từ thang máy bước ra.
“ Tống Trà Phỉ ” Dường như đây là lần đầu tiên gọi tên tôi, tim tôi chợt lỡ một nhịp.
“ Tổng giám đốc Thẩm… chào . Thật trùng hợp quá, haha”
Thẩm Hướng Bối thở dài, liếc về phía hộp canh gà ở quầy tiếp tân: “Tôi đã là Tần Dã đang ở nước ngoài rồi mà”
“ Anh hiểu lầm rồi, tôi thực sự chỉ muốn mang canh gà cho thôi, lần trước chỉ là cờ thôi”
“ Ồ?” Anh ta nhướn mày, ánh mắt đầy hoài nghi và tìm hiểu.
“ Thật mà, tôi thật sự chỉ muốn….. theo đuổi ”
Nói xong tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng, vì kế hoạch theo đuổi của Lâm Thu, tôi vẫn cứng rắn tiếp tục bịa chuyện: “ Thu Thu thật sự chỉ muốn đi cùng tôi, quân sư mà, quân sư cũng phải ra trận chỉ đạo chứ, haha”
Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt thấy mình thật may mắn.
May mắn vì thân của Tần Dã, một tổng tài dễ chịu, không thường khó người khác, nếu là một tổng tài khác, tôi e rằng đã bị ném ra khỏi cửa rồi.
Thẩm Hướng Bối nhẹ, đôi môi nhợt nhạt cong lên một chút: “Ừm”
“ Vậy, tôi xin phép không phiền nữa.” Thấy không gì thêm, tôi cúi đầu chào rồi chuẩn bị rời đi.
Anh ta đột nhiên nắm lấy tôi, hơi thở ấm áp phả vào tai tôi bối rối.
“ Theo đuổi người mà ngày nào cũng gọi , em lễ phép thật đấy”
Đầu óc tôi như nổ tung.
Chết tiệt, cái thói quen thấp kém của một nhân viên ở phe yếu đuối này.
Bạn thấy sao?