Trương Hạo thấy thời cơ, đứng bật dậy, giọng mỉa mai:
“Chu thiếu gia, người ta chẳng cần kìa~”
Chu Lăng Châu không thèm liếc hắn, nắm lấy cổ tay tôi:
“Chúng ta cần chuyện.”
“Không còn gì để .” Tôi hất tay ra,
“Hợp đồng kết thúc rồi.”
“Hợp đồng gì?”
Tai Trương Hạo vểnh lên:
“Hê? Thật ra là giao dịch à?”
Chu Lăng Châu ánh mắt lạnh băng, sắp ra tay thì huấn luyện viên Vương từ khoa Thể chất xông tới:
“Chu Lăng Châu! Trận chung kết bắt đầu rồi, cậu còn ở đây đánh nhau hả?!”
“Tôi bỏ.” Anh tôi chăm .
“Bỏ cái gì mà bỏ!” Huấn luyện viên tức điên,
“Hiệu trưởng đang ngồi đó kìa! Mau lên sân ngay!”
Bị mấy đồng đội kéo đi, vẫn ngoái lại tôi — ánh mắt ấy khiến tim tôi hụt một nhịp.
Miểu Miểu đẩy nhẹ khuỷu tay tôi:
“Đi xem chút đi, dù sao cũng là trận chung kết mà…”
“Không.” Tôi quay lưng bỏ đi.
Nửa tiếng sau, tôi đang ngồi trong căn tin, gặm cơm như robot thì loa phát thanh đột nhiên réo vang:
“Thông báo khẩn! Tại sân bóng rổ, Chu Lăng Châu (khoa Công nghệ Thông tin) gặp tai nạn nghiêm trọng, đã bất tỉnh!”
Đũa trên tay tôi rơi lạch cạch xuống đất.
Tôi cắm đầu chạy thẳng tới phòng y tế.
Tới nơi thì thấy người đã chật cứng. Bên trong, giáo sư Chu và mẹ tái mặt, bác sĩ đang kéo rèm.
“Tránh ra!” Tôi lao tới, vừa vặn thấy Chu Lăng Châu nằm trên giường bệnh, trán dính đầy máu, mắt nhắm nghiền.
“Thanh Ninh đến rồi à?” Mẹ đỏ mắt nắm tay tôi:
“Vừa nãy nó cứ gọi tên con mãi…”
Chân tôi mềm nhũn, suýt quỵ xuống đất.
Trước khi rèm khép lại, tôi thấy tay khẽ cử , như đang mò tìm gì đó.
Không kịp nghĩ, tôi lao vào.
“Hạ Thanh Ninh!”
Bác sĩ định ngăn tôi, tôi đã nhào tới giường, run rẩy nắm lấy tay .
Tay lạnh buốt, rồi đột nhiên… siết chặt lấy tôi.
Giây tiếp theo, cái tên khốn này… mở mắt.
“Tóm em rồi.” – Giọng khàn khàn, chẳng có tí vẻ gì của người bất tỉnh.
“Anh…!” Tôi giận điên, muốn rút tay lại, càng nắm chặt hơn.
“Nghe giải thích,” – Anh gắng gượng ngồi dậy,
“Cái tin nhắn đó…”
“Tôi không muốn nghe!”
“Đó là… em họ !” – Anh mở điện thoại, tự tay đưa tôi xem,
“Lướt xuống đi.”
Tôi cúi — tin nhắn mới nhất là:
Em họ:
「Anh! Em như bảo rồi! Chị dâu ăn giấm thật luôn kìa!」
Chu Lăng Châu:
「Cô ấy khóc chưa?」
Em họ:
「Khóc xong còn bỏ chạy! Anh xong đời rồi!」
Kéo lên trên — ngay sau câu “Cô ấy không quan trọng”, là một dòng bị che khuất lúc đầu:
“Cô ấy là người quan trọng nhất đời , đừng bậy nữa.”
Tôi chết lặng.
“Giờ tin chưa?” – Anh dịu dàng lau nước mắt trên má tôi.
Tôi mới nhận ra mình đã khóc từ lúc nào.
“Hạ Thanh Ninh, sao em lại bỏ chạy?”
“Tôi…”
“Còn nữa.” Anh nghiêm mặt,
“Ai cho em chúng ta là quan hệ mướn?”
Tôi còn chưa hiểu gì, thì đã giật phăng kim truyền trên tay, trước mặt toàn bộ sinh viên, giáo viên, và bố mẹ hai bên…
Quỳ một gối trên giường bệnh.
Máu vẫn dính trên trán, ánh mắt sáng rực:
“Giả vờ thành thật, không?”
Phòng y tế nổ tung trong tiếng hét.
9
Sau “sự kiện ở phòng y tế”, tôi trốn trong ký túc ba ngày không dám ló mặt ra ngoài.
Trên Douyin, hashtag #CầuHônTrênGiườngBệnh đã nổ tung, bình luận phân thành hai chiến tuyến:
“Ngọt quá! CP tôi ship là thật đấy!” [100k+ likes]
“Giả tạo! Hạ Thanh Ninh người tẩy trắng!” [80k+ likes]
Lâm Miểu Miểu đạp tung cửa phòng:
“Chị em! Chu Lăng Châu sắp tuyên bố tỏ công khai ở đài phát thanh kìa! Cả trường kéo đến xem rồi!”
Tôi phun một ngụm nước:
“Cái gì?!”
“Diễn đàn đang spam khắp nơi! Ảnh soái ca đập thẳng mặt anti đó!”
Tôi vào điện thoại — Chu Lăng Châu vừa đăng một bài:
【8 giờ tối nay, gặp nhau ở đài phát thanh. @Hạ Thanh Ninh, lần này đừng chạy.】
Ảnh đính kèm chính là đoạn tin nhắn bị cắt ghép trước đó, giờ đã là bản đầy đủ — câu “Cô ấy là người quan trọng nhất của ” khoanh đỏ rõ ràng.
Tay tôi run đến mức không cầm nổi điện thoại.
“Đi không?” Miểu Miểu nháy mắt gian xảo.
Tôi chui vào chăn như con rùa:
“Không đi! Mất mặt chết đi …”
“Ồ~” Cô ấy cố kéo dài giọng,
“Thế thì mình đi coi soái ca một mình ~ nghe lần này confession lãng mạn lắm nha~”
… Đồ phản bội!
7:50 tối, tôi đội mũ, đeo khẩu trang, lén lút trà trộn vào đám đông trước đài phát thanh.
Quảng trường chật kín người, thậm chí có cả sinh viên leo lên cây để xem drama.
“Nhường đường chút!” Tôi cố chen vào trong.
“Chen gì mà chen?”
Một quay lại trừng tôi, rồi bỗng gào lên:
“Hạ Thanh Ninh?!”
Soạt ——
Hàng trăm ánh mắt đồng loạt chiếu thẳng vào tôi.
Tôi đứng hình tại chỗ, chỉ muốn đào hố chui xuống.
Bạn thấy sao?