Đang choáng váng thì cửa thư phòng bật mở.
Chu Lăng Châu bước vào, tay cầm đĩa trái cây, ngồi ngay lên tay ghế của tôi, vòng tay ôm hờ vai:
“Ba, đừng hù con nữa.”
“Ai hù?” Giáo sư hừ một tiếng, “Tuần sau sinh nhật mẹ mày, nhớ dẫn Thanh Ninh tới.”
Lúc ra về, dì Chu lén đưa tôi một cuốn album:
“Ảnh hồi nhỏ của Lăng Châu, đáng cực!”
Trên xe về, tôi vẫn ngơ ngác:
“Vậy là… qua ải rồi hả?”
Chu Lăng Châu khẽ:
“Em diễn tốt lắm, tăng lương.”
Tôi mở album ra xem rồi hét toáng lên:
“Trời ơi! Bức này mặc váy công chúa là á?!”
“Nè!” Anh nhào tới giành lại:
“Chị họ bắt ép đó!”
Xe khựng lại vì cua gấp, đổ người về phía tôi.
Khoảng cách gần đến mức tôi thấy rõ… cả mụn của . Hơi thở dồn dập, môi gần kề nhau — thì…
“Đinh đông”
Thông báo WeChat tan không khí mờ ám.
Tôi vội đẩy ra, điện thoại — là tin nhắn từ dì Chu:
「Thanh Ninh à~ Dì đặt ảnh hai đứa hình nền rồi~」
「À, con còn nhớ vết bớt trên lưng Lăng Châu hình gì không?」
Tôi quay đầu chết trân :
“Mẹ hỏi… vết bớt trên lưng hình gì…”
Chu Lăng Châu: “……”
Một giây sau, cởi cúc áo, quay lưng lại:
“Tự xem đi. Nhớ kỹ.”
Trên lưng là vết bớt hình trái tim nhỏ xíu, nổi bật rõ ràng.
Tôi nuốt nước bọt — tim đập loạn xạ.
“Nhớ rồi chứ? Lỡ mẹ hỏi lại…”
Anh quay lại, như không .
“N-Nhớ rồi!”
Tôi cúi gằm, giả vờ lướt điện thoại thì thấy tin nhắn của Lâm Miểu Miểu:
“Chị em ơi, cậu hot rồi! Diễn đàn trường đang bới móc cậu kìa!”
“Có người cậu chuyên đi học thay, không xứng với Chu Lăng Châu!”
“Còn có người bảo thấy cậu vào khách sạn với trai tuần trước!”
Tay tôi run lên, đánh rơi cả điện thoại.
Chu Lăng Châu liếc qua màn hình, ánh mắt lạnh ngắt:
“Ai đăng?”
“Kh-Không biết… chắc là mấy người từng em học thay…”
Anh đột nhiên phanh gấp, tấp xe vào lề, nâng mặt tôi lên:
“Hạ Thanh Ninh, vào mắt .”
Tôi bị buộc phải đối diện đôi mắt sâu hun hút ấy.
“Từ giờ trở đi, em chính là thật sự của .”
“Nhưng mà…”
Anh rút điện thoại, nhanh chóng thao tác:
“Không nhị gì hết. Quản trị diễn đàn là em . Bài bị xóa rồi.”
Tôi vừa định thở phào thì bổ sung thêm:
“Mai có trận bóng. Em phải đến.”
“Hả?!”
“Ngồi hàng ghế đầu, để cả trường thấy rõ——”
Anh nhếch môi, ghé sát tai tôi:
“——Em là người của .”
6
Khi Chu Lăng Châu bảo tôi ngồi ngay hàng ghế đầu sân bóng, tôi đã biết đời mình… toang thật rồi.
Xung quanh là cả đám fan nữ giơ điện thoại lên quay ta, còn tôi thì bị nhét ngồi đúng vị trí dễ thấy nhất, trên mặt như dán tấm biển “Bạn độc quyền của Chu Lăng Châu”.
“Nước.”
Tôi đang cúi đầu giả vờ nghịch điện thoại thì nghe giọng vang lên từ phía trên.
Ngẩng lên, đang đứng trước mặt, mồ hôi lấm tấm, thở gấp, vươn tay ra:
“Nước của .”
Tiếng hít khí lạnh vang lên râm ran khắp khán đài.
Tôi cuống quýt lục balo lấy chai nước đưa cho , không cầm, mà cúi xuống, trực tiếp uống ngay từ tay tôi, giọt nước trượt từ cằm xuống xương quai xanh.
“Đẹp trai muốn xỉu…” – mấy bên cạnh rít lên.
Tôi đỏ mặt, còn thì gian, cúi đầu nhỏ đủ để mình tôi nghe:
“Bạn à, biểu cảm tự nhiên chút.”
Tự nhiên cái đầu ấy!
Tôi nghiến răng trừng mắt , mà tên này lại còn xoa đầu tôi xong mới quay lại sân, để mặc cả đám con trút lửa đốt vào sống lưng tôi.
“Hạ Thanh Ninh!”
Giữa giờ nghỉ, tôi bị một mặc váy siêu ngắn chặn đường vào nhà vệ sinh.
Cô ta quét mắt từ đầu đến chân tôi, nhếch mép:
“Mày là con nhỏ đi dạy dụ dỗ Chu Lăng Châu đấy hả?”
“Hả???” Tôi đơ người.
Sau lưng ta là vài đứa nữa, một đứa giơ điện thoại quay tôi, giọng mỉa mai:
“Nghe mày chuyên đi dạy , giá từ 80 đến 800? Dịch vụ đa dạng ghê.”
Não tôi ù đặc — tụi nó đang nghĩ tôi là cái quái gì trời?!
Cô váy ngắn tiến sát, mùi nước hoa nồng nặc khiến tôi chóng mặt:
“Mày biết tao với Chu Lăng Châu thân cỡ nào không?”
“Nó chỉ chơi với mày thôi, thật là tao!”
“Tao và nó là thanh mai trúc mã!”
Bạn thấy sao?