Giả Làm Bạn Gái [...] – Chương 1

Tôi nghèo đến mức phải gặm bánh bao khô cho qua bữa, vì 80 tệ tiền học thay mà liều mình chui vào lớp học. Ai ngờ vừa ngồi xuống đã ngồi nhầm chỗ.

“Chu Lăng Châu?” – Giáo sư lạnh lùng trên bục giảng đột nhiên gọi tên.

Tôi cứng họng vẫn cố gắng giơ tay: “Có mặt ạ!”

Cả lớp im phăng phắc.

Giáo sư tháo kính, nhíu mày: “Ồ? Khi nào con trai tôi lại có ?”

Còn chưa kịp phản ứng thì…

Cửa sau lớp bật mở, một chàng mặc đồng phục bóng rổ, cao ráo điển trai, sải bước vào, cau mày tôi:

“Em đang dối là sốt à? Hử?”

Ngay lập tức, tiêu đề hot nhất trường lan truyền khắp nơi:

#Cô đi học thay giả nam thần bị lật tẩy#

#Chu thần ép góc giữa lớp: Muốn tôi? Lương gấp mười!#

Về sau tôi mới biết…

Nam thần cáo già này, sớm đã để ý đến tôi từ lần gặp đầu tiên trong thư viện rồi!

1

“Nhận học thay lớp Đọc hiểu năm hai, Học viện Ngoại ngữ, 80 tệ một tiết, gấp!”

Tôi thấy tin nhắn này khi đang cắn dở cái bánh bao khô cứng năm tệ trong căn tin, tài khoản ngân hàng chỉ còn đúng 36.2 tệ, còn hạn trả nợ Huabei là ngày mai.

“Nhận ngay!” Tôi nhắn lại liền, sợ chậm một giây là mất kèo.

Đối phương gửi thông tin lớp học và số ghế, còn dặn kỹ:

“Giảng viên có gọi thì điểm danh giúp là , lớp này dễ qua lắm.”

Tôi hí hửng ngồi tính nhẩm: tuần này chỉ cần nhận thêm hai ca nữa là đủ tiền mua cái váy tôi ngắm nghía từ lâu rồi.

Hôm sau, tôi lén lút chui vào hàng ghế cuối lớp đúng giờ.

Nhưng vừa ngồi xuống đã thấy có gì đó sai sai — cả lớp im phăng phắc như bị đông cứng, ai nấy đều ngồi thẳng lưng nghiêm túc, đến cả mấy đứa nghiện điện thoại cũng không ai dám lướt.

Một đeo kính ngồi bên cạnh khẽ nhắc tôi:

“Hôm nay là thầy Chu dạy. Tuần trước thầy bảo sẽ điểm danh với kiểm tra bài đấy…”

Tay tôi run lên, suýt đánh rơi luôn cái điện thoại.

Thầy Chu? Cái ông mệnh danh là ‘Diêm Vương ngành Ngoại ngữ’, tỷ lệ rớt môn 30%?

Chết chắc rồi… Lần nhận lớp này coi như tiêu!

Chưa kịp hoảng xong, cửa lớp đã bị đẩy mạnh ra.

Một người đàn ông trung niên bước vào, đeo kính gọng vàng, khí chất mạnh đến mức như cao thêm cả hai mét tám. Ánh mắt sắc bén sau cặp kính quét một vòng quanh lớp.

“Bắt đầu điểm danh.”

“Chu, Lăng, Châu.”

May quá, không phải tên mình. Người tôi đang học thay là Lý Đại Minh cơ mà!

…Nhưng hình như có gì sai sai?

Không khí cả lớp chợt lặng như tờ, mọi ánh đổ dồn về chỗ tôi đang ngồi.

Tôi mới hốt hoảng cúi đầu lật lại tin nhắn — chết tiệt! Tôi vào nhầm lớp rồi!

Đáng lẽ phải đến phòng 305, mà tôi lại phi thẳng vào 306!

“Chu Lăng Châu?”

Giọng thầy Chu đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Tôi cắn răng, run run giơ tay:

“Có… có mặt ạ…”

Ánh mắt của thầy quét từ đầu xuống chân tôi, lạnh như băng:

“Em là Chu Lăng Châu?”

Cả lớp nín thở nhịn , chỉ còn lại tiếng khúc khích râm ran vang lên trong nỗi ê chề của tôi.

Tai tôi đỏ bừng như sắp bốc cháy, đầu óc trống rỗng, miệng lại không khống chế nổi mà bật ra một câu:

“Em là ấy! Hôm nay ấy bị sốt nên nhờ em đi học hộ!”

Vừa dứt lời, tôi chỉ muốn tự vả cho tỉnh — cái cớ ngu ngốc gì đây trời ơi!?

Có thánh mới tin nổi cái lý do kiểu này!

Cả lớp im phăng phắc, im đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.

Thầy Chu từ tốn tháo kính, nở một nụ khiến da đầu tôi tê dại:

“Ồ? Khi nào con trai tôi có ?”

Ầm——

Một tiếng nổ vang lên trong đầu tôi, tai ù đi, máu trong người như đông lại.

Con trai?!

Cái huống chết chìm trong xấu hổ địa ngục này là gì trời!? Tôi lại đi bịa chuyện kiểu đó trước mặt bố ruột của người ta!?

Tôi nghe chính mình trả lời như cái máy:

“Qua… WeChat ạ. Bọn em quen nhau trong group tân sinh viên…”

Thầy Chu nhếch môi “Ồ” một tiếng đầy ẩn ý, rồi cầm phấn lên viết lên bảng:

“Vậy thì, mời ‘con dâu tương lai’ dịch đoạn trích trong Faust này cho thầy.”

Chân tôi mềm nhũn, đứng dậy mà như không còn cảm giác. Trong đầu chỉ còn duy nhất một câu:

“Xong rồi, tiêu thật rồi, tháng này không còn tiền ăn nữa…”

Đúng lúc ấy — cửa sau lớp bật mở!

Một nam sinh cao ráo mặc đồng phục bóng rổ thở hổn hển chạy vào:

“Báo cáo! Em đến muộn vì luyện tập đội tuyển trường!”

Cả lớp đồng loạt hít khí lạnh.

Thầy Chu không quay đầu lại, chỉ hờ hững :

“Chu Lăng Châu, em bảo em đang bị sốt.”

Ánh mắt chàng trai ngay lập tức quét thẳng đến tôi.

Chết tiệt, ta chính là Chu Lăng Châu — người tôi vừa giả !

Anh nhướng mày, khóe môi cong lên, nở một nụ nửa xấu xa nửa ranh mãnh, chiếc răng khểnh lấp ló như một lời đe dọa.

Tiêu rồi.

Tôi biết kiểu đó — giống hệt con mèo hoang dưới ký túc xá tôi, khi nó thấy một con chim sẻ sắp rơi vào móng vuốt.

Tôi tuyệt vọng nhắm chặt mắt.

Xong thật rồi. Lần này thì chết chắc.

2

Chuông tan học vừa vang lên, tôi lập tức chộp lấy cặp, chuẩn bị chuồn lẹ.

Ai ngờ vừa lom khom lết đến cửa sau, thì một bàn tay xương khớp rõ ràng “bốp” một cái đè thẳng lên tấm cửa.

“Này , em tính chạy đi đâu đấy~?”

Giọng ta trầm thấp, chỉ đủ tôi nghe thấy, hơi thở nóng phả thẳng vào tai khiến tôi rùng mình.

Tôi ngẩng đầu lên — đối diện là đôi mắt hoa đào vừa vừa như không, của Chu Lăng Châu.

Thề chứ, gần thế này đúng là đẹp đến mức khiến người ta phẫn nộ vì bất công tạo hóa!

“B-Bạn nhận nhầm người rồi…”

Tôi lắp bắp cố gắng chui qua tay ta để chuồn.

Nhưng ta nhanh hơn, túm cổ áo tôi kéo lại:

“Hồi nãy trong lớp ai mình là tôi, chẳng phải hùng hổ lắm sao?”

Cả lớp nín đến đỏ mặt, vài đã lôi điện thoại ra quay phim.

Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại — xong rồi, lần này chắc tôi nổi tiếng khắp trường luôn mất.

Chu Lăng Châu cúi sát lại, mũi gần như chạm mũi tôi:

“Giờ phải sao với bố đây?”

“Hả?!”

Chân tôi mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống:

“Anh ơi em sai rồi! Em chỉ là con nhỏ nghèo rớt đi nhận dạy thôi, tha cho em…”

“Một ca học thay bao nhiêu?”

“Tám… tám mươi…” Tôi phản xạ trả lời, xong mới thấy hối hận muốn cắn lưỡi.

Chu Lăng Châu bỗng bật , hai cái răng khểnh lộ ra, vừa lưu manh vừa đáng :

“Anh trả gấp mười, em .”

Tôi như treo máy.

Tám trăm!? Chỉ để diễn một vở kịch? Cái quái gì thế này, kịch bản tổng tài bá đạo à?!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...