4
Sau khi hai giám đốc rời đi, Bạch Hạc thêm với tôi rằng gần đây tổng giám đốc thường rút tiền mặt từ công ty ngày càng nhiều và thường xuyên hơn, hỏi tôi và bố tôi có biết chuyện này hay có việc gì gấp cần tiền hay không.
Vì muốn giữ kín chuyện này và chưa muốn rùm beng, tôi chỉ là mình biết chuyện, từ nay tôi sẽ đến công ty hàng ngày, mọi chi tiêu và hoàn trả đều cần chữ ký của tôi.
Sau khi giao phó xong, chồng tôi mới đến công ty.
Anh ấy ngạc nhiên khi thấy tôi, vì tôi đã không đến đây nhiều năm và cũng không quan tâm gì đến công việc của công ty.
"Chí Dũng," tôi chào , trong lòng lại thấy ghê tởm.
Tôi : "Em thấy đi sớm về muộn, biết là công việc bận, bố em sẽ giúp chúng ta trông con, để em đến hỗ trợ ."
Mặt chồng tôi lộ vẻ lúng túng, bối rối : "Lệ Lệ, là chồng em, kiếm tiền nuôi gia đình là trách nhiệm của , em cứ chăm sóc con tốt, đừng để bố lo lắng, xoay sở mà."
Trước đây, mỗi lần thế, tôi đều rất và tin tưởng, bây giờ biết đến sự tồn tại của Cao Tiểu Nguyệt và đứa con riêng, tôi mới hiểu rằng muốn giữ tôi cách xa công ty, muốn tôi không biết gì.
Nhìn người đàn ông từng là lớn nhất của mình, giờ đây trong lòng tôi chỉ còn lại sự căm ghét!
Tôi quay mặt đi, sợ rằng không thể giấu nổi vẻ khinh bỉ của mình, tôi : "Bố em không yên tâm, dù sao phần lớn công ty là cổ phần của ông ấy, ông muốn em đến xem xét hình."
Chồng tôi tưởng tôi bất đắc dĩ mới đến, đặt tay lên vai tôi, dịu dàng : "Lệ Lệ, hay là bảo bố chuyển hết cổ phần cho chúng ta đi. Số tiền đó coi như mượn, khi nào kiếm đủ sẽ trả lại bố."
Lời này trước đây ấy cũng từng , nên tôi đã nhiều lần đề cập chuyện này với bố tôi.
Giờ nghĩ lại, chắc hẳn ấy đã lên kế hoạch chiếm đoạt tài sản của bố tôi từ lâu, để có thể sống hạnh phúc bên nhân và đứa con trai của họ!
"Chí Dũng, yên tâm, em chắc chắn sẽ thuyết phục bố," tôi quay lại trấn an ấy, đồng thời thực hiện kế hoạch của mình: "Chỉ là có một chuyện em không biết với thế nào."
Yên Chí Dũng trở nên căng thẳng, vội hỏi có chuyện gì.
Tôi đáp: "Tiểu Hiên vẫn đang du học ở nước ngoài mà, gần đây em nghe cậu ấy và cùng lớp mở một công ty thương mại quốc tế, giai đoạn đầu rất cần vốn. Cậu ấy đã xin bố một lần rồi, giờ không tiện xin thêm nên mượn tạm em. Anh cũng biết đó, tiền trong nhà đều do quản lý, em cũng chẳng có tiền, nên..."
Tiểu Hiên là em trai tôi, hiện vẫn đang du học nước ngoài.
Thực tế, cậu ấy và bè lập một công ty công nghệ cao và vốn khởi đầu cũng là tiền cậu ấy tự kiếm trong lúc đi học, không xin một đồng nào từ gia đình.
Trong lòng tôi thầm nghĩ: Tiểu Hiên à, vì chị, em phải hy sinh một chút danh dự rồi, chị sẽ mãi biết ơn em.
Có cổ phần công ty mồi nhử, Yên Chí Dũng không hề ngần ngại, đồng ý ngay: "Không vấn đề gì, Tiểu Hiên cần bao nhiêu, sẽ bảo phòng tài chính chuyển tiền qua."
Tiền của công ty? Tôi lạnh trong lòng, tiền của công ty vốn là của nhà họ Chu, cần gì phải xin ta chứ?
Tôi lại tỏ ra lúng túng: "Chí Dũng, lần này có chút khó khăn, bố em cũng không biết thế nào lại muốn đến công ty kiểm tra sổ sách. Khoản cho Tiểu Hiên vay này chỉ sợ không thể lấy từ công ty. Em nhớ chúng ta vẫn còn ít tiền tiết kiệm, với lại, gần đây thị trường chứng khoán không ổn, bán hết cổ phiếu đi nhé? Chỉ cần giúp Tiểu Hiên qua giai đoạn khó khăn này, cậu ấy sẽ sớm trả lại."
Quả nhiên, sắc mặt Yên Chí Dũng trông không vui, rằng ấy bận, không có thời gian quản lý số cổ phiếu và trái phiếu đó.
Đó chính là câu trả lời mà tôi chờ đợi!
Tôi nhanh chóng chớp lấy cơ hội, rằng tôi cũng tốt nghiệp chuyên ngành kinh doanh, nếu bận thì tôi nên giúp một tay.
Sau đó, tôi một lần nữa sử dụng cổ phần công ty mồi nhử.
Không biết ấy đã hứa hẹn gì với người phụ nữ kia, Yên Chí Dũng dường như rất coi trọng số cổ phần công ty, cuối cùng miễn cưỡng tiết lộ thông tin tài khoản cổ phiếu và trái phiếu cho tôi.
Nhưng tôi biết đây chỉ là một phần nhỏ trong tài sản gia đình, vì sau ngày trả lương, không thấy người phụ nữ kia với chồng tôi cãi nhau, có lẽ ta đã dùng tiền của mình để trả cho ta.
Tôi nhờ một người thời đại học quản lý ngân hàng tra cứu tất cả các tài khoản tài sản đứng tên chồng tôi.
Điều khiến tôi tức giận là chồng tôi đã chuyển vài triệu cho bố mẹ mà không cho tôi biết, và họ dùng số tiền đó để mua nhà cho nhân của .
Thật khéo sắp đặt!
Bạn thấy sao?