3
Khi tôi về nhà bố mẹ, trong bữa cơm bố tôi đột nhiên : "Lệ Lệ, công việc của Chí Dũng có bận rộn lắm không? Con với nó rằng tiền không bao giờ kiếm hết , thời gian con cái lớn lên chỉ có một lần. Hôm nay bố đón con lớn của con, giáo từ khi đi học đến giờ chưa thấy bố con bé lần nào, điều đó không tốt cho sự phát triển của con đâu. Bố nghĩ giáo đúng."
"Mẹ cũng nghĩ ," con lớn của tôi thêm: "Con và em lâu rồi chưa chuyện với bố. Mỗi ngày bố về thì bọn con đã ngủ, khi bọn con dậy thì bố vẫn đang ngủ."
Tôi nghe mà nghẹn ngào, hai con vui vẻ, hồn nhiên, bố mẹ với mái tóc điểm bạc, tôi không dám đến chuyện ly hôn.
Tôi rất kỵ chuyện cảm không chung thủy, đối với tôi, đàn ông giống như bàn chải đánh răng, không thể chia sẻ với người khác.
Một khi người phụ nữ kia đã chiếm lấy chồng tôi, chồng tôi đã phản bội tôi, thì Yên Chí Dũng, tôi không cần nữa.
Tôi cảm thấy ghê tởm.
Tôi quyết định sẽ âm thầm ly hôn mà không cho bố mẹ tôi biết.
Nhưng lúc đó, tôi chợt nhận ra rằng mọi tài sản của gia đình đều do chồng tôi quản lý.
Từ cổ phiếu, trái phiếu, quỹ, bảo hiểm đều do nắm, thậm chí tôi cũng không biết nhà mình có bao nhiêu tài sản.
Ngoài ra, sau khi kết hôn, chúng tôi còn mua ba căn nhà, hai căn đứng tên và một căn đứng tên bố mẹ .
Còn tôi thì ngoài thẻ tín dụng cần phải trả nợ ra, không có gì cả.
Tôi ngớ ngẩn đến mức nào mà lại tin tưởng họ như !
Ly hôn thì ly hôn, tôi không dễ dàng để họ chiếm lợi từ tôi.
Tôi sẽ lấy lại mọi tài sản, bao gồm cả những gì họ đã tiêu xài lên người phụ nữ kia và đứa con riêng đó.
Và cả tiền bồi thường cho tôi nữa.
"Chí Dũng bận công việc thật mà bố," tôi mỉm : "Hay là bố mẹ giúp con trông con bé một thời gian, con sẽ đến công ty hỗ trợ chồng. Dù sao công ty bố vẫn chiếm phần lớn cổ phần, coi như con kế nghiệp bố nhé?"
Bố tôi tôi đầy thắc mắc, tôi nghĩ mình che giấu cảm rất tốt, bố không nhận ra điều gì bất thường nên cũng gật đầu đồng ý.
Tối hôm đó tôi ngủ lại nhà bố mẹ, chồng tôi không hề gọi điện hỏi thăm.
Nếu tôi và các con có chuyện gì ngoài ý muốn, liệu ấy có là người cuối cùng biết không?
Tim tôi càng trở nên lạnh lẽo.
Sáng hôm sau, tôi đến thẳng công ty, chồng tôi vẫn chưa đến.
Từ khi sinh con lớn, tôi đã không còn đến công ty nữa.
Công ty cũng có nhiều nhân viên mới, số người quen tôi không còn nhiều, chỉ có giám đốc tài chính và hai trưởng phòng là vẫn còn ở đây.
Giám đốc tài chính, Bạch Hạc, là con trai của một người thân của bố tôi.
Chúng tôi bằng tuổi nhau, vì ấy vẫn độc thân nên tôi không rõ về thân thế của với chồng để tránh hiểu lầm.
Bạch Hạc ngạc nhiên khi thấy tôi đến, ấy còn quanh xem tôi có đi một mình không, rồi gọi tôi vào phòng tài chính.
Sau một hồi đắn đo, mới : "Lệ Lệ, không muốn nghi ngờ Tổng Giám đốc Dũng, phải trung thành với bác Chu, vì khoản chi này không nhỏ."
Tôi ngay lập tức căng thẳng, biết rằng chồng tôi chắc chắn đã dùng tiền công ty cho người phụ nữ kia.
Quả nhiên, Bạch Hạc đưa ra bản chi tiết tiền lương, đồng thời lấy bản sao chấm công của phòng hành chính, chỉ vào một cái tên rồi : "Lệ Lệ, em cái tên Cao Tiểu Nguyệt này. Cô ta đã ở công ty mình gần nửa năm rồi, nhận lương tháng hai ba chục triệu, đủ các loại phúc lợi, bảo hiểm đầy đủ, lại chưa từng thấy mặt."
Tôi liền gọi giám đốc phòng hành chính và giám đốc phòng kinh doanh lên, một người chưa bao giờ gặp người này, người kia bảo người này không thuộc phòng của mình.
Tôi cầu giám đốc hành chính lấy hồ sơ nhân sự của Cao Tiểu Nguyệt, khi vào bức ảnh trên hồ sơ, suýt chút nữa tôi bị đâm mù mắt.
Người đó chính là nhân của Yên Chí Dũng.
Anh ấy dám đưa nhân vào công ty để lãnh lương, hưởng phúc lợi mà không cần gì sao? Tôi đã quá ngốc, đến mức để Yên Chí Dũng dám công khai như ...
Bạn thấy sao?