Gia Đình Riêng Của [...] – Chương 2

2

 

Tôi không biết mình đã rời khỏi trường mẫu giáo như thế nào, nhiều lần cầm điện thoại lên định hỏi chồng cho rõ, rồi tôi không đủ can đảm.

 

Tôi sợ đó là sự thật.

 

Tôi ngồi bên bờ sông cả buổi chiều, đến nỗi quên cả việc đón con lớn tan học, đến khi giáo gọi mới sực tỉnh, vội vàng nhờ bố đi đón con.

 

Một khi đã nghi ngờ, tốt nhất là rõ sự thật, hoặc là trả lại công bằng cho chồng, hoặc là cho chính mình một câu trả lời.

 

Tôi lập tức quay lại trường mẫu giáo, lúc này đã có khá đông phụ huynh chờ đón con ở cổng trường.

 

Tôi quanh, muốn biết chồng tôi thực sự thích kiểu phụ nữ nào, là người phụ nữ không biết xấu hổ nào dám nhân cho chồng tôi, còn sinh con cho ấy?

 

Cuối cùng, tôi không chờ người phụ nữ đó, lại cờ thấy bố mẹ chồng.

 

Mẹ chồng cầm que kẹo ngậm răng của em trai tôi gửi từ nước ngoài cho con tôi, nắm tay cậu bé, còn bố chồng luôn tươi, họ cùng nhau đi về phía một khu dân cư gần đó.

 

Ha, hóa ra tất cả mọi người đều biết sự tồn tại của người phụ nữ và đứa trẻ này, chỉ có tôi là không biết gì…

 

Nói gì mà con của đối tác, hóa ra là họ cố để đứa trẻ đó chiếm lấy tài nguyên giáo dục mà tôi đã dành cho con mình.

 

Tôi lén đi theo họ, không chỉ biết nơi họ sống mà còn gặp người phụ nữ đó.

 

Cô ta còn trẻ, trông khoảng hai mươi tuổi, dáng vẻ bình thường, rõ ràng là ít học, dù mặc đồ hiệu không giấu vẻ quê mùa.

 

Tôi thật không hiểu nổi, chồng tôi dù xuất thân từ vùng quê cũng học hành đàng hoàng, sao lại có thể thích một người phụ nữ như ?

 

Không lâu sau, chồng tôi cũng lái xe tới, rất thành thạo đỗ xe rồi lên lầu.

 

Anh ấy còn mua rất nhiều quần áo mới và đồ chơi cho trẻ em, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là dành cho đứa con riêng kia!

 

Thật mỉa mai, hai con của tôi, một đứa mười tuổi, một đứa ba tuổi, Yên Chí Dũng bố bao năm qua, hầu như chẳng mua gì cho chúng, còn cần gì cứ mua, ấy bận rộn, không có thời gian mua sắm.

 

Toàn là dối trá, chỉ vì tôi sinh con thôi sao?

 

Tưởng tượng cảnh họ cùng nhau vui vẻ ăn cơm, trái tim tôi như bị xé nát, cứ như họ mới là một gia đình thực sự, còn mẹ con tôi mới là những kẻ thừa thãi…

 

Đau đớn như dao cắt, tôi không thể chấp nhận , người đàn ông tôi tin tưởng và dựa dẫm nhất lại từ lâu đã vứt bỏ tôi và các con.

 

Tôi và chồng quen nhau từ thời đại học. 

 

Chúng tôi đều là thành viên của hội sinh viên, lớn hơn tôi ba tuổi, là mối đầu của cả hai. 

 

Dù gia đình không có điều kiện như nhà tôi và cũng không phải người gốc Bắc Kinh, đối xử với tôi rất tốt, bố mẹ cũng coi tôi như con ruột. 

 

Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi tự nhiên tiến đến hôn nhân và thậm chí còn đón bố mẹ lên sống cùng, mua nhà cho họ ở.

 

Sau khi kết hôn, bận rộn với công việc vẫn luôn dành cảm cho tôi như trước. 

 

Khi tôi sinh đứa con đầu lòng là một bé , vì ngôi thai không thuận nên ca sinh rất khó khăn, suýt nữa mất cả hai mẹ con.

 

Bố mẹ tôi hoảng sợ, mẹ chồng tôi lại rằng tôi còn trẻ, dù sinh lần đầu khó khăn sau này sẽ dễ dàng hơn.

 

Vì chuyện đó mà mẹ tôi đã cãi nhau với gia đình chồng không ít lần. 

 

Có lẽ Yên Chí Dũng cũng muốn có con trai, hoặc có thể bị ảnh hưởng từ bố mẹ, đã khuyên tôi sinh thêm đứa nữa.

 

, nên tôi đồng ý sinh thêm. 

 

Khi con lớn vừa lên tiểu học, tôi đã mang thai lần thứ hai. 

 

Khi tôi mang thai sáu tháng, tôi đã nhờ một bác sĩ kiểm tra giới tính đứa bé và kết quả lại là một bé .

 

Tôi cứ nghĩ chồng và bố mẹ chồng sẽ thất vọng, họ lại an ủi tôi, rằng con trai hay con giờ không quan trọng, miễn là con khỏe mạnh an toàn mới là điều đáng quý.

 

Lúc đó tôi thật sự , tôi nghĩ họ đã từ bỏ quan niệm trọng nam khinh nữ vì tôi. 

 

Tôi càng chồng và kính trọng bố mẹ chồng hơn, thậm chí còn nhiều lần xin bố tôi chuyển hết cổ phần công ty sang tên chồng tôi.

 

Giờ nghĩ lại, thì ra trước khi tôi mang thai con út, chồng tôi đã có người khác rồi. 

 

Họ đã biết chắc rằng kia sẽ sinh con trai, nên họ không bận tâm về giới tính của đứa bé trong bụng tôi!

 

Tôi đã cố gắng tìm cách sinh cho một đứa con trai, tôi cảm đến mức nào, và tôi còn định xin bố tôi nhường hết cổ phần cho ấy.

 

Nỗi căm hận từ sự phản bội và nỗi nhục nhã vì bị lừa dối khiến cho của tôi dành cho bao nhiêu thì giờ đây tôi hận bấy nhiêu.

 

Ly hôn – đó là suy nghĩ duy nhất của tôi. 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...