Khánh Châu giáp ranh với Nam Tấn.Hàn Tiêu kinh ngạc trước sự tự tin của ta, "Thực sự có, ngươi có nhớ Lư Chí Hiểu không?"Ta biết, người thi chín năm ba lần khoa cử mới đỗ đạt."Đáng tin không?" Ta hỏi."Đáng tin. Người này có chí lớn, khổ nỗi không có người ra, có thể dùng cho chúng ta." Hàn Tiêu trầm giọng .Ta gật đầu, dặn hắn cách ."Nhớ kỹ rồi." Hàn Tiêu xong thì dừng lại, ánh mắt về phía xa, khẽ nhanh một câu, "Thánh thượng đến rồi."Chúng ta vội vàng đứng dậy hành lễ.Thánh thượng mặc long bào màu đen, chắp tay đứng trước mặt chúng ta, giọng nhàn nhạt, "Nói gì , lại cãi nhau rồi à?"Hàn Tiêu ngẩn ra."Thánh thượng biết chúng ta không hòa thuận." Ta đáp, "Hắn đến tìm vi thần đòi tiền. Năm đó trước khi vi thần vào cung có vay của hắn hai trăm lượng, hắn đang tính lãi với thần."Hàn Tiêu trừng mắt ta một cái, lẩm bẩm: "Ai bảo ngươi không chủ trả."Ta liếc hắn một cái.Thánh thượng im lặng chúng ta cãi nhau, ánh mắt lại chuyển sang nơi khác, thần sắc khó hiểu, cũng không có hứng thú.Hàn Tiêu và ta nhau, vội vàng cúi đầu hành lễ, "Vi thần cáo lui.""Ừm." Thánh thượng gật đầu.Đợi Hàn Tiêu đi rồi, ta cúi đầu đi theo sau lưng Thánh thượng, suốt quãng đường chúng ta không chuyện, mãi đến khi vào thư phòng, ngài mới quay đầu ta."Ninh Yến, ngươi thấy Tri phủ Khánh Châu Tưởng Đạo Chương thế nào?"Người mà ta vừa bàn bạc với Hàn Tiêu chính là người này."Có tài, không giỏi dụng binh bố phòng."Đây là ý kiến thật lòng của ta.Thánh thượng khẽ gật đầu, không gì thêm.Chuyện này chúng ta không nhắc đến nữa, sau đó mỗi ngày ta đều cùng ngài phê duyệt tấu chương, Hoàng hậu thỉnh thoảng sẽ đến đưa điểm tâm, cũng mang cho ta một ít.Hoàng hậu và Thánh thượng là thanh mai trúc mã, đã có một con trai một con .Bà ấy thường ta thất thần, ta biết ý của bà ấy, lại không muốn đáp lại.Thứ bà ấy muốn và thứ ta muốn, không phải là một."Ninh Yến." Thánh thượng ăn bánh ngọt, bỗng , "Trẫm thấy Hàn Tiêu có tài, để hắn đến Khánh Châu lĩnh binh, ngươi thấy thế nào?"Tim ta khẽ nhảy, đoán rằng Thánh thượng đang thăm dò ta."Sao có thể." Ta phì , giọng nhẹ bẫng, "Hắn một bụng rơm rạ, đi rồi sẽ họa."Thánh thượng ta sâu một cái, cũng không tiếp nữa.Ta thở phào nhẹ nhõm.Cách một ngày sau, Thánh thượng quả nhiên điều Hàn Tiêu đến Khánh Châu, đồng thời, cách chức Tưởng Đạo Chương.Chức Tri phủ Khánh Châu bỏ trống.Tiền triều lập tức náo nhiệt, sóng gió cuồn cuộn, ai nấy đều ôm bàn tính.Ta ngồi bên hồ sen cho cá ăn, cá trong hồ vừa béo vừa đẹp."Chưởng sự." Tử Đàn rón rén bước đến, "Bảo Định Hầu phu nhân muốn gặp ngài."Ta ném hết thức ăn trong tay xuống hồ."Không rảnh!"10Ta trở lại Cần Chính điện, trong thư phòng nồng nặc mùi thuốc.Từ sau khi bị thương năm kia, sức khỏe của Thánh thượng càng kém hơn trước.Ngài nằm nhắm mắt dưỡng thần, ta đọc tấu chương cho ngài nghe, nghe ngài phân phó mà phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng cũng pha trò cho ngài vui."Vị Từ huyện lệnh này, hắn có hai tiểu thiếp liên tiếp sinh con, đều viết tấu chương bẩm báo với ngài, ngài bảo vi thần trả lời hắn thế nào?"Thánh thượng bật , "Được."Đây là lần đầu tiên ta dùng bút son phê duyệt tấu chương.Ta vừa viết vừa đọc: "Từ huyện lệnh bảo đao chưa già, hãy sinh thêm vài đứa nữa, vì Sở quốc mà bồi dưỡng thêm những nam nhi hào kiệt bảo vệ đất nước.""Hay!" Thánh thượng xong, lại ho dữ dội.Từ hôm đó, tấu chương của ngài đều do ta bắt đầu phê duyệt.Cũng từ hôm đó, Thánh thượng buông tay, tất cả quốc sách của Sở quốc đều do ta quyết định, chính kiến địa phương cũng do ta định đoạt."Ninh Yến."Dưới ánh đèn, ta ngài, "Sao ạ?""Ngươi mệt không?"Ta khựng lại, lắc đầu, "Không mệt! Vi thần có thể chia sẻ gánh nặng với Thánh thượng, là phúc của vi thần."Ngài một tiếng, ngọn nến đang nhảy múa, ánh mắt xa xăm.Ta hơi ngẩn ra."Giang sơn phụ hoàng để lại cho trẫm trăm mối ngổn ngang.""Trong ngoài không yên. Sức khỏe của trẫm lại thế này, mỗi lần nghĩ đến, đều cảm thấy có lỗi với tiên tổ."Ngài không cần ta an ủi, ngài tâm tính kiên cường, mục tiêu rõ ràng, những lời này chẳng qua là cảm khái.Ta và ngài rất giống nhau."Ninh Yến, chúng ta cùng cố gắng!""Vâng!"
Bạn thấy sao?