Sở quốc quả thực trăm mối ngổn ngang, vì chiến tranh liên miên, thiên tai và cống nạp hàng năm cho hai nước, quốc khố đã sớm trống rỗng."Thánh thượng." Ta bưng tấu chương ngồi trước mặt ngài, "Khi vi thần đến Bắc Tề, hoa quả, vải vóc và d.a.o của họ đều rất khan hiếm."Ngài nhướng mày."Thần muốn cho người ngầm đi theo con đường thương mại. Lại tuyển mộ một nhóm thư sinh đến Bắc Tề sinh sống, họ đến đó cưới vợ sinh con, mở trường tư thục dạy học, ảnh hưởng của họ nhất định sẽ vượt qua tưởng tượng của ngài."Trong mắt Thánh thượng lộ ra vẻ kinh ngạc."Nhưng, d.a.o có vấn đề gì sao?""Dao kiếm là chúng ta , thế nào là do chúng ta quyết định." Ta , "Còn người kiểm tra của đối phương, chỉ cần là người, nhất định có thể mua chuộc."Lấy danh nghĩa cá nhân để , sau này bị tra ra, quân chủ Bắc Tề cũng không trách chúng ta.Như , chúng ta vừa có thể đầy quốc khố, vừa có thể ngấm ngầm ảnh hưởng lên Bắc Tề."Cách này thỏa đáng." Ngài .Ta bắt tay vào chọn mười thương nhân, năm mươi thư sinh trẻ tuổi tự nguyện đến Bắc Tề, chăm sóc tốt cho gia đình họ, khiến họ không còn lo lắng về sau.Họ đến Bắc Tề.Một quý sau, quốc khố nhận khoản tiền đầu tiên, ta vốn tưởng chỉ hơn mười vạn lượng, khi sổ sách đưa lên, ta và Thánh thượng đều kinh ngạc.Trọn vẹn năm mươi vạn lượng.Trong thời thịnh thế, năm mươi vạn lượng đối với một quốc gia mà , không đáng nhắc đến.Nhưng bây giờ...Thánh thượng vui mừng khôn xiết, lập tức dùng số tiền này để cấp lương cho quân đội.Sau đó ngài lại buông tay, chuyện lớn nhỏ đều do ta .Năm thứ hai, quốc khố đã có năm triệu lượng, có tiền rồi, tiếng cãi vã trên triều đình cũng ít đi, ai nấy đều hớn hở.Sở quốc giống như cây khô mọc cành mới, phồn vinh hướng lên, phát triển mạnh mẽ.Ai nấy đều khen ngợi Thánh thượng là minh quân.Ta đứng sau rèm nghe tiếng các đại thần chuyện, cũng không nhịn mà đồng , Thánh thượng quả thực là minh quân!"Thánh thượng." Bỗng có người bước lên, cách một tấm rèm, ta không rõ tướng mạo của người đó, hắn lớn tiếng , "Vi thần cho rằng, Thánh thượng luôn giữ Ninh chưởng sự bên cạnh, thực sự không thỏa đáng."Cả triều đình im lặng.Thánh thượng đang uống trà, ho vài tiếng, "Lưu ái khanh sao đột nhiên nhắc đến chuyện này, vì sao?"Là Lưu đại nhân, đồng khoa của Hạ Linh Chi."Vi thần có hai điểm." Lưu Ngọc .Lưu Ngọc lớn tiếng : "Nàng ta một mình hầu hạ bên cạnh ngài, tuy là nữ quan, thời gian ở bên cạnh ngài còn lâu hơn cả Hoàng hậu, bây giờ lời đồn đã lan truyền khắp nơi, bất lợi cho danh tiếng của Thánh thượng.""Thứ hai, Ninh chưởng sự không những người không đứng đắn, mà xuất thân cũng cực kỳ không trong sạch."Ta hơi ngẩn ra, đây là tra ra lai lịch của ta rồi sao?Xem ra sau khi cuộc sống thái bình, mọi người ngoài việc cho mình vui, còn tích cực những việc khiến người khác không vui.Ta lại tò mò, xuất thân của ta rốt cuộc không trong sạch thế nào.11Ta bước ra ngoài vài bước.Các quan trong điện đều Lưu Ngọc, còn ánh mắt của ta lại rơi vào mặt Hạ Linh Chi và Bảo Định Hầu.Hạ Linh Chi rũ mắt, ta không rõ thần sắc của hắn, lờ mờ có thể thấy khóe miệng hắn cong lên, ý đắc ý.Hắn vẫn giống như ta , có chuyện gì đều lộ hết ra mặt, không có chút tiến bộ nào.Bảo Định Hầu thì lão luyện hơn nhiều, khoanh tay đứng một bên, mắt mũi, mũi tim, như thể chuyện này không liên quan gì đến ông ta."Ninh chưởng sự." Thái đại nhân từ phía trước vòng qua, nhỏ vào tai ta, "Thánh thượng có ngài ấy, xin ngài đừng lo lắng."Ta gật đầu.Bên ngoài Lưu Ngọc đã tiếp, hắn bắt đầu từ chuyện ta xin rời khỏi Bảo Định Hầu phủ năm đó.Nói về thân thế của ta, hắn sao mà ngẫu nhiên biết .Hắn , mười chín năm trước ở lầu Xuân Hồng phố Đông có một hoa khôi tên là Diệu Liên.Diệu Liên bị khách làng chơi lừa gạt, mang thai, không thể nuôi dưỡng, vì nàng ta định vứt bỏ đứa bé.Vừa hay, Ninh Nhị phu nhân muốn bé , nên đã đưa bé đi.Bé này chính là ta.Chuyện này dấy lên làn sóng phẫn nộ.Lúc này ta mới biết, ta ở trong hậu cung mấy năm nay có bao nhiêu đôi mắt đang chằm chằm vào mình.Tan triều, ta ngồi bên hồ sen cho cá ăn, Thánh thượng ngồi xuống sau lưng ta.Ngài cẩn thận hỏi ta: "Thân thế của ngươi, trẫm đang cho người điều tra, ngươi đừng để trong lòng, có phải hay không đối với trẫm đều không thành vấn đề.""Vi thần biết, một chút cũng không lo lắng."Ta đỡ ngài ngồi xuống, đưa cho ngài một nắm thức ăn cho cá, "Vi thần đang vui, đang lo không có mồi câu, người khác đã chu đáo đưa đến."Thánh thượng ta, ta nháy mắt với ngài.Ngài chỉ chỉ, bật , bất đắc dĩ : "Ngươi đó."
Bạn thấy sao?