Ghi Tên Vào Sử [...] – Chương 1

1Ngày ta cập kê, tuyết rơi rất lớn, hắn muốn từ hôn.Sau này, hắn quỳ trước mặt ta, cầu xin ta tha thứ.Họ đuổi ta ra khỏi nhà.Sau này, ta tự tay đưa họ đi đày.Ta là Ninh Yến, Tam tiểu thư của Bảo Định Hầu phủ.Nhưng giờ đây, ta đã trở thành một kẻ giả mạo.Ninh Tam tiểu thư thật sự đang nhận lại mẹ ruột, hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở.Đầu đuôi câu chuyện rất đơn giản.Ninh Đại phu nhân đắc tội với Ninh Nhị phu nhân.Ninh Nhị phu nhân đã tráo đổi đứa bé khi bà ta sinh nở, ly miêu tráo thái tử.Đứa con bà ta nuôi dưỡng suốt mười lăm năm trời, không phải con ruột.Mà con ly miêu đó chính là ta.Cũng chẳng cần phải tra xét thêm nữa, bởi vì Ninh Tam tiểu thư thật sự có dung mạo giống hệt Bảo Định Hầu.Chắc chắn là con ruột.Còn ta—Nhị phu nhân đã qua đời vì bệnh, không ai biết ta đến từ đâu.Ninh Đại phu nhân khóc xong, ôm con ruột ngồi xuống, ánh mắt bà ta ta, đáy mắt dần hiện lên vẻ chán ghét.Ta đồng và thấu hiểu cảm của bà ta.Một đứa trẻ lai lịch không rõ ràng, cướp đi cuộc đời của con bà ta, đổi lại là ai cũng sẽ hận.Trong hoa sảnh rộng lớn, bầu không khí ngưng đọng.Bỗng nhiên Hạ Linh Chi đứng dậy.Ánh mắt hắn khóa chặt lấy ta, tràn đầy vẻ ghét bỏ, "Thì ra là thay mận đổi đào, thật sự khiến người ta ghê tởm."Hắn lại : "Hầu gia, vãn bối muốn từ hôn với Ninh Yến."Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao.Ta khoanh tay Hạ Linh Chi, "Lý do?"Hắn nghĩa chính từ nghiêm : "Ta muốn cưới chính là Ninh Tam tiểu thư thật sự, tuyệt đối không cưới một kẻ giả mạo."Ta khẽ gật đầu, "Được thôi. Ngươi đem những bài sách luận, thơ từ mà những năm qua ta thay ngươi viết trả lại cho ta."Khách khứa xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.Hạ Linh Chi bước tới, chằm chằm vào ta, từng chữ từng chữ : "Ninh Yến, đây là báo ứng của ngươi, báo ứng cho sự ngạo mạn coi trời bằng vung của ngươi."Ta chằm chằm vào gương mặt hắn, mỉa mai : "Vậy ngươi hãy nhớ kỹ giây phút này, ngươi cũng sẽ có báo ứng."Hắn ném nửa miếng ngọc bội xuống, "Ngươi không phải Tam tiểu thư của Bảo Định Hầu phủ nữa, ngươi có thể ta?""Hạ Linh Chi, cứ chờ mà xem!"Hắn phất tay áo bỏ đi.Khách khứa cũng tản ra.Trong hoa sảnh, tất cả mọi người của Bảo Định Hầu phủ đều im lặng ngồi xuống.Rất lâu sau, Ninh Tam lão gia lên tiếng hỏi: "Vậy, bây giờ xử trí thế nào?"Ông ta , rồi về phía ta.Xử trí, tất nhiên là xử trí ta."Đưa đến nhà thờ tổ đi." Ninh Tam phu nhân ."Đưa đến nhà thờ tổ chắc chắn không , người ta sẽ nhạo chúng ta. Tùy tiện tìm một nhà nào đó gả đi là tốt nhất."Họ nhẹ nhàng đưa ra kết luận này.Ta cúi đầu sờ sờ chiếc vòng ngọc trên tay, nghĩ đến lời Hạ Linh Chi vừa , hắn ta tường đổ mọi người đẩy là báo ứng.Thật đúng là .Tính ta không tốt, cách hành xử của cả nhà Bảo Định Hầu, ta đều khinh thường.Khi còn nhỏ ta sẽ cãi lý với Bảo Định Hầu, lớn lên thì cố gắng không chuyện.Bây giờ ta không phải con ruột, họ rất vui mừng.Ta đứng dậy, Bảo Định Hầu và phu nhân."Nhị phu nhân tráo nhầm con không phải lỗi của ta, ta cũng là người bị ."Ta hỏi họ: "Nuôi nhầm con, cảm sẽ không sai, các người cứ thế quyết định vứt bỏ ta sao?"Ta không hiểu, cảm của con người có thể cắt đứt nhanh như sao?Hay là, bởi vì ta hoàn toàn không có giá trị, cho nên có thể tùy ý vứt bỏ?"Chuyện đã đến nước này, ngươi còn muốn chúng ta đối xử với ngươi không chút vướng bận sao? Không thể nào!" Bảo Định Hầu ."Theo lời Tam thúc của ngươi, đi lấy chồng đi!"Ta nhướng mày.2"Chắc chắn không cần ta nữa sao?" Ta hỏi lại lần nữa.Bảo Định Hầu đập bàn."Truyền ra ngoài, ngươi chính là nỗi ô nhục của Bảo Định Hầu phủ, nhà ta không thể mất mặt như ."Ta gật đầu."Được thôi."Họ sững người, ngạc nhiên trước sự dứt khoát của ta.Ta tiếp tục : "Từ nay về sau, chúng ta không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.""Ngươi đứng lại!" Bảo Định Hầu chỉ vào ta, "Ngươi đừng có không biết tốt xấu, để ngươi lấy chồng là ngươi sao?"Lấy chồng là vì tốt cho ta? Cái tốt này ta không dám nhận.Chúng ta, ngày tháng còn dài!Ta phất tay áo ra khỏi cửa.Ninh Đại phu nhân ở phía sau gào lên: "Để nó đi. Không biết là nghiệt chủng nhà ai, từ nhỏ đã không thích, cút, cút càng xa càng tốt!"Đúng là không thích. Bà ta thích rất nhiều đứa trẻ, trừ ta!"Đồ vô ơn bạc nghĩa."Bà ta ném chén trà.Cùng với tiếng mắng chửi của bà ta, ta ngẩng đầu trời, tuyết vẫn đang rơi, gió lạnh cuốn theo bông tuyết tạt vào mặt.Ta bước qua lớp tuyết dày, để lại một chuỗi dấu chân nông, sau đó lại bị tuyết mới rơi xuống che lấp.Người đuổi theo ta khóc lóc, chỉ có hầu ngốc nghếch của ta.Ta từ biệt nàng ấy ở cửa hông, rồi đến chùa Pháp Hoa."Ta năm ngày, lát nữa ta sẽ đến, sẽ trả tiền cho ngài sau."Tiểu hòa thượng niệm một câu A Di Đà Phật rồi rời đi.Ta ôm chén trà đứng ở cửa, tuyết đã ngừng rơi, xung quanh chỉ toàn màu trắng, yên tĩnh như chốn không người. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...