Ghét Nhưng Lại Yêu – Chương 2

3

Tối về nhà, tôi tắm rửa sạch sẽ, khoác lên người bộ nội y gợi cảm kiểu “ mèo hoang nhỏ” mà cậu ta thèm khát bấy lâu.

Tạo vài tư thế quyến rũ, chụp vài tấm ảnh ngẫu nhiên.

Sau đó, đăng một bài chín ảnh trên vòng bè, cài đặt chế độ chỉ mình cậu ta có thể thấy.

“Tối nay bắt một mèo hoang nhỏ gợi cảm, chủ nhân của nó đâu rồi nhỉ? Meo~”

Nửa tiếng sau.

Ngoài cửa vang lên âm thanh mở khóa vân tay.

Trong phòng khách, rèm cửa đã kéo kín, ánh sáng bên ngoài hoàn toàn không lọt vào .

Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng giày da chạm xuống sàn.

Trước mặt, hai hàng nến đỏ xếp ngay ngắn, giống hệt bầu không khí của đêm phòng hoa chúc.

Ánh nến lung lay, trái tim cậu ta cũng chệch mất một nhịp.

Bước chân dồn dập hơn, chẳng thể che giấu nổi sự nôn nóng trong lòng.

Cửa phòng ngủ mở rộng, tôi nằm nghiêng giữa những ánh nến, khẽ cong ngón tay, mời gọi cậu ta.

Dưới ánh sáng mờ ảo, tôi vẫn có thể thấy yết hầu cậu ta khẽ chuyển .

Cùng với đó là ánh mắt sâu thẳm, tràn đầy dục vọng.

Giây tiếp theo, không còn kiên nhẫn nữa, cậu ta ném áo khoác, mạnh tay quét sạch vòng nến bên cạnh.

Giống như một con thú đói khát, cậu ta lao đến, ôm lấy tôi, đè mạnh xuống giường.

“Xoẹt!”

Vải vóc bị xé rách.

Da thịt nóng bỏng chạm vào nhau, hơi thở nặng nề hòa lẫn.

Giọng trầm thấp, khàn đặc của cậu ta vang lên bên tai tôi:

“Đời này, xem như chết trong tay em rồi.”

Tôi quấn chân quanh eo cậu ta, giọng lả lơi đầy mê hoặc:

“Vậy nếu không muốn, em có thể tìm người khác…”

Cậu ta nghiến răng:

“Em dám?”

Lập tức, một trận sóng dữ ập tới, mãnh liệt đến mức tôi gần như tan vỡ.

Màn đêm dài đằng đẵng.

Từ giường ngủ đến phòng khách, từ sofa đến phòng tắm, rồi cả nhà bếp…

Cậu ta như phát điên, cứ như muốn chiếm lấy từng ngóc ngách trong nhà, in dấu ấn của mình khắp mọi nơi.

Cơ thể tôi run lên từng hồi, khẽ xin cậu ta nhẹ tay một chút.

Miệng không chịu nổi, tận sâu bên trong, lại cứ chậm rãi tiếp nhận.

Cuối cùng, khi kiệt sức đến mức bật khóc, tôi chỉ có thể khẽ rên rỉ cầu xin.

“Chủ nhân… tha cho em…”

Nghe thấy câu đó, ta chỉ hơi khựng lại, đôi mắt đỏ hoe, cúi xuống tiếp tục tấn công càng mãnh liệt hơn.

Anh nâng cao hông tôi, bàn tay to lớn siết chặt lấy eo tôi.

Người đàn ông luôn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh ấy, giờ phút này lại bật ra một tiếng trầm thấp.

“Thêm một lần nữa, ngoan nào, rất nhanh thôi.”

Tôi thầm rủa trong lòng, cuối cùng, đến cả giọng cũng khàn đặc vì khóc lóc.

4

Sáng hôm sau.

Tần Tô mặc vest chỉn chu, lại quấn tạp dề, đứng trong bếp bữa sáng.

Tôi từ trên lầu bước xuống, bóng lưng , trong lòng đầy oán trách.

Nhưng khi thấy tấm lưng rộng rắn rỏi, cùng dáng vẻ cao ngạo, cấm dục ấy, tôi lại nhớ đến cảnh tượng điên cuồng đêm qua.

Ai mà ngờ, người thừa kế lạnh lùng của Tần gia lại có thể lắm chiêu trò đến thế, khiến tôi vừa xin tha, vừa không thể dứt ra .

Một người đàn ông vừa có thể lên thương trường, vừa vào bếp, lại còn “giỏi” trên giường thế này, e là có đi tìm khắp nơi cũng chẳng thấy.

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi bỗng dưng thấy thỏa mãn vô cùng.

Biết tối qua mình có hơi quá mức, hôm nay Tần Tô ngoan ngoãn hầu hạ tôi từng chút một.

Dù tôi khó dễ thế nào, ta cũng chiều chuộng hết mức.

Buổi tối, ta ngồi trong phòng khách họp qua video.

Tôi bỗng dưng thấy ngứa tay, muốn trêu chọc một chút.

Bưng ly sữa nóng, tôi nhẹ nhàng đặt trước mặt ta, giọng điệu cố ý nũng:

“Tần Tô, có muốn uống sữa không? Mới vắt đó, còn tươi lắm nha~”

Anh ta ngước lên, khóe môi cong nhẹ, trong mắt toàn là ý , không gì.

“Uống không nào? Thơm lắm đó!”

Chỉ trong một giây, máy tính bị gập lại một cách dứt khoát.

Tôi chỉ kịp thấy trời đất xoay chuyển, sau đó người đã nằm gọn trong lòng ta.

“Anh… Ưm—”

Chẳng cần thêm lời nào, tôi đã hiểu ý ta muốn gì.

Cảm nhận sự thay đổi rõ ràng trên cơ thể ta, tôi vội vàng đẩy ra.

“Anh đau em đó!”

Giọng trầm thấp, mang theo chút nguy hiểm vang lên bên tai tôi:

“Là lỗi của , tối qua vẫn chưa đủ em sợ, nên hôm nay em mới dám chọc .”

Tôi trợn tròn mắt, nhanh chóng lăn một vòng rồi chạy biến về phòng ngủ.

Vấn đề là…

Buổi họp vẫn chưa kết thúc.

Toàn bộ đoạn hội thoại vừa rồi truyền thẳng vào tai tất cả những người có mặt trong cuộc họp.

Mọi người im lặng nhau, không ai dám ho một tiếng.

Sau vài giây, có người lẩm bẩm:

“Tổng tài có rồi sao? Hay là vợ?”

“Chúng ta có nên giả vờ như chưa nghe gì không? Liệu có tăng lương để giữ bí mật không nhỉ?”

Có điều…

Giọng kia nghe quen quá…

Tất nhiên, bọn họ nghĩ nhiều rồi.

Tần Tô mở lại máy tính, vẫn giữ dáng vẻ nghiêm túc, tiếp tục cuộc họp như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cứ như thể vị tổng tài vừa mới bế lên giường kia chỉ là ảo giác của mọi người .

Nhưng chuyện không dừng lại ở đó.

Chẳng bao lâu sau, group chat nội bộ của công ty nổ tung.

Ai ai cũng bàn luận về danh tính bà chủ tương lai của tập đoàn Tần thị.

Nhiều giả thuyết đưa ra, không ngờ rằng, giữa hai nhà Tiêu – Tần vốn như nước với lửa, lại có người mạnh dạn ghép đôi tôi với Tần Tô.

Ngay lập tức, những ý kiến phản đối xuất hiện.

“Cậu Tần Tô lao công của công ty thì tôi còn tin, chứ ta với Hoan Hoan nhau? Không đời nào!”

“Bọn họ mà nhau? Tôi là người đầu tiên không tin!”

Theo sau là cả loạt người hưởng ứng: +1, +1, +1…

Tôi chẳng biết gì về chuyện này.

Nhưng câu chuyện mỗi lúc một nghiêm trọng hơn.

Không chỉ dừng lại ở nội bộ công ty, mà trên mạng còn bắt đầu xuất hiện tin đồn tổng tài tập đoàn Tần thị sắp kết hôn.

Có người thậm chí còn lấy giọng của tôi đem ra so sánh, khẳng định chắc nịch rằng tôi chính là trong đoạn hội thoại.

Bình luận nổ ra ầm ầm, đa phần đều phản đối.

Không ai tin rằng tôi và Tần Tô có thể nhau.

Theo lý mà , đây vốn dĩ là kết quả tốt nhất.

Như sẽ không ai để ý đến mối quan hệ của chúng tôi.

Chẳng ai có thể phiền phức cho tôi và ta.

Nhưng vấn đề là…

Tin tức này ngày càng lan rộng.

Mọi người càng lúc càng quan tâm, càng bàn tán sôi nổi.

Thế mà Tần thị vẫn chưa đứng ra phủ nhận.

Điều đó khiến tôi bắt đầu thấy… khó chịu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...