Văn phòng tổng tài, tầng cao nhất của tòa nhà Tiêu thị.
Tôi đang quấn lấy môi lưỡi với kẻ thù không đội trời chung, dây dưa đến mức khó tách rời.
Giây tiếp theo, cửa văn phòng bị đẩy ra.
Tôi lập tức giật mình, mạnh tay ném xấp tài liệu thẳng vào đầu ta, mặt đỏ bừng:
“Tần Tô, đúng là vô liêm sỉ! Dự án mà tôi vất vả lắm mới giành , nhà họ Tần các người đừng hòng chia một miếng!”
Xấp tài liệu sượt qua mặt , để lại một vết rạch mảnh với chút máu rỉ ra, càng gương mặt vốn sắc lạnh của ta thêm phần đáng sợ.
Anh ta không một lời, chỉ lạnh lùng cầm lấy tài liệu rồi quay người rời đi.
Ba tôi đứng bên cạnh, hừ lạnh một tiếng.
Tôi biết, cửa ải này xem như đã qua.
1
Tôi chỉnh lại bộ quần áo hơi lộn xộn trên người.
Trong lòng khó chịu, cảm giác bị dồn nén khiến tôi bứt rứt không yên.
Ba tháng công tác ở Mỹ, Tần Tô suốt ngày đăng ảnh bơi lội, tập gym, rồi cả ảnh ướt sũng sau khi tắm lên mạng.
Bờ vai rộng, cơ bụng chữ V hoàn hảo, cánh tay với những đường cơ bắp rắn chắc, và cả… phần căng đầy dưới lớp quần bơi.
Mỗi lần thấy, trái tim tôi lại như có gì đó trỗi dậy.
Mỗi tối, khi tôi đang định tìm một chàng ngoại quốc tóc vàng mắt xanh để thử một lần, thì đúng lúc đó, Tần Tô sẽ gọi video đến.
Ánh mắt ta như thể đang : “Đừng có mơ!”
Cứ thế, tôi chỉ có thể ôm cơn thèm khát mà ngậm ngùi uống nước lạnh.
Hôm nay tôi vừa mới về nước, còn chưa kịp thở, Tần Tô đã mang gương mặt lạnh lẽo xuất hiện ở công ty.
Thư ký thấy ta khí thế hùng hổ, gương mặt lập tức cứng đờ.
Ai cũng biết, ông nội tôi và ông nội ta là kẻ thù không đội trời chung.
Ba tôi và ba ta cũng .
Đến đời chúng tôi, chẳng cần ai dạy cũng tự nhiên tiếp tục truyền thống “thù địch từ trong máu”.
Thậm chí, quan hệ còn căng hơn cả thế hệ trước.
Năm đó, vì ta cướp mất một hợp đồng của tôi, tôi xách thẳng gậy bóng chày đến đập nát văn phòng .
Kết quả, cả hai đều nhập viện, nằm bẹp giường suốt một tuần.
Từ đó về sau, quan hệ giữa tôi và ta chính thức bước vào “giai đoạn chiến tranh toàn diện”.
Thư ký thấy ta đến với thái độ không lành, dĩ nhiên không dám ngăn cản, chỉ có thể báo cho ba tôi biết.
Nhưng ai ngờ, khi tôi vừa bước vào văn phòng, cơ thể đã bị ép chặt vào một lồng ngực rắn chắc.
Hai tay bị ghìm lên đỉnh đầu, đôi môi nóng bỏng phủ xuống tham lam cướp đoạt.
Một bàn tay luồn vào trong áo, mạnh mẽ siết lấy vòng eo mảnh mai của tôi.
Tôi vòng tay qua cổ , hé môi nhẹ nhàng cắn lên yết hầu gợi cảm đang chuyển của ta.
Tần Tô chẳng chút do dự mà tách hai chân tôi ra, giống như một con dã thú xâm chiếm lãnh địa của mình.
Văn phòng có hệ thống cách âm rất tốt.
Trong không gian này, chỉ có tiếng vải vóc ma sát và những âm thanh môi lưỡi dây dưa đầy ái muội.
Không khí dần trở nên nóng bỏng và mờ ám hơn bao giờ hết.
Anh ta đưa lưỡi lướt qua vành tai tôi, nhẹ nhàng cắn lên xương quai xanh:
“Bảo bối gầy đi rồi, eo lại nhỏ hơn nữa.”
Tôi bị ta dày vò đến mức cả người run rẩy, mềm nhũn trong vòng tay .
“Cơ bắp của lại rắn chắc hơn rồi, xem ra luyện tập không tệ.”
“Không chỉ cơ bắp chỗ khác còn cứng hơn.”
Tôi như bị mê hoặc, bàn tay không tự chủ muốn trượt xuống thì…
Cạch!
Cửa mở.
Tôi lập tức bừng tỉnh, cũng là lúc cảnh tượng hỗn loạn lúc đầu diễn ra.
Lúc bước ra khỏi văn phòng, tôi cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Ba tôi vỗ vai tôi, hất cằm đầy hài lòng:
“Hoan Hoan, tốt lắm!”
“Từ giờ, cứ mạnh dạn mà giành dự án của nhà họ Tần. Nếu thằng nhãi đó dám mò tới, cứ bảo thư ký tống cổ nó ra ngoài!”
“À đúng rồi, về nhà nhớ kể cho mẹ con nghe, để bà ấy cũng vui vẻ một chút.”
Chưa đầy nửa tiếng sau, ba tôi đã cập nhật Weibo:
“Thay mặt con xin lỗi tổng giám đốc nhỏ nhà họ Tần. Hoan Hoan nhà tôi hơi mạnh mẽ, không nhường dự án cho cậu ấy, còn cậu ấy bị thương. Tiền thuốc men tôi bao hết, đừng ngại nha!”
Tập đoàn Tiêu thị lập tức chia sẻ lại.
Bộ phận quan hệ công chúng hai bên lập tức nhập cuộc, khiến mạng xã hội nổ tung với hàng loạt tranh cãi.
Mọi chuyện diễn ra đúng như tôi dự đoán.
Dù sao thì, nhà tôi và nhà họ Tần từ lâu đã là kẻ thù truyền kiếp.
2
Ba tôi từng :
“Ông nội con là một người thô lỗ đến mức một chữ bẻ đôi cũng không biết!”
Ông nội của Tần Tô là một người có học.
Khi đi lính, ông với ông nội tôi lại cùng chung một tiểu đội.
Ông nội tôi mắng ông ta toàn mùi sách vở, yếu ớt và rụt rè.
Còn ông ta thì gọi ông tôi là kẻ thô lỗ, chỉ biết dùng nắm mà không có đầu óc.
Hai người ghét nhau ra mặt, lại chẳng ngờ rằng sau khi giải ngũ, cả hai lại phân nhà trong cùng một khu tập thể, trở thành hàng xóm bất đắc dĩ.
Từ khi còn nhỏ, tôi đã bị nhồi nhét một tư tưởng:
“Có thể thua ai cũng , nhất định không thua Tần Tô.”
Từ chuyện ăn nhanh hơn cậu ta lúc học mẫu giáo, đến việc tranh giành điểm số cao thấp khi đi học.
Lớn hơn một chút thì là những trận chiến khốc liệt trên thương trường.
Cái gì tôi cũng phải tốt hơn Tần Tô.
Thế nên, không có gì lạ khi cuối cùng, tôi và cậu ta trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Tất cả bè, người quen biết chúng tôi, nếu ai nhắc đến tên cả hai, câu trả lời đều giống nhau:
“Khụ! Hai người đó á? Từ nhỏ đến lớn tranh đấu từng chút một. Cặp oan gia này ghét nhau ai mà không biết?”
Thế , trong một bữa tiệc nọ, cả hai uống say, rồi… ngủ với nhau.
Sáng hôm sau, tất cả lại đâu vào đấy.
Trước mặt mọi người, chúng tôi vẫn là hai kẻ đối đầu gay gắt, gặp nhau là choảng nhau, không chút nhân nhượng.
Nhưng không ai biết rằng, sau lưng, tôi đã từng dưới thân cậu ta mà khẽ run rẩy cầu xin.
Còn cậu ta, cũng bị tôi câu dẫn đến mức thần hồn điên đảo.
Sáng nay, sau khi rời khỏi văn phòng tôi, cả ngày cậu ta không nhắn một tin, cũng không gọi một cuộc điện thoại.
Tôi biết, cậu ta đang giận.
Nhưng để nắm thóp Tần Tô, tôi có thừa kinh nghiệm.
Bạn thấy sao?