Ghép Xương Dẫn Hồn – Chương 4

4.

Cái gọi là dọa trẻ con, thật ra cực kì vô lý.

Thế phương pháp đổi thai bé thành bé trai còn độc ác hơn cách này rất nhiều.

Phùng Lai thật sự rất đáng thương, thân hình mảnh mai thai nghén một cục thịt lớn.

Bây giờ quá trễ rồi, không thể đi , chỉ đành trì hoãn thời gian thôi.

“Chú Vệ, để Phùng Lai ở chỗ tôi mấy ngày đi.”

Vệ Quân Bình tươi rạng rỡ, dùng đôi tay chai sạn của mình nắm lấy tay tôi:

“Bà mối Nhậm, giao cả cho đó! Lần trước mai mối cho Nguyên Đệ không thành, thì lần này thu phí rẻ hơn chút nhé?”

Tôi lặng lẽ rút tay lại:

“Ừ, giảm 60%.”

Có một số người keo kiệt như thế đấy, nếu đưa quá nhiều tiền thì sẽ cảm thấy trong lòng bất an.

Sau khi Vệ Quân Bình đi, tôi bảo Phùng Lai nằm lên giường, chuẩn bị cồn rồi rút kim cho ấy.

Loại kim bạc này rất dài, rút ra một cây là kéo theo một vệt m/á/u.

Sau khi rút ra một trăm cây kim thì trên bụng của ấy cũng chi chít những lỗ nhỏ.

Khi tôi thoa cồn, Phùng Lai im lặng không một lời.

Qua một lát sau, Phùng Lai cúi đầu, ngơ ngác chằm chằm vào bụng mình.

“Cô muốn sinh không?”

Phùng Lai ngẫm nghĩ lời tôi , sau đó tươi như hoa rồi diễn tả:

“Không muốn! Không muốn! Chị không sinh!”

Chị ? Là Vệ Nguyên Đệ sao?

Tôi nghĩ đến thi thể trong buổi ghép xương hôm đó, từ đầu trở xuống vỡ thành mười mấy mảnh.

Phần mặt còn thảm hơn, không biết dùng thứ sắc nhọn r/ạ/ch nát thịt, vẽ bùa từ giữa mắt kéo ra sau tai.

Đây rõ ràng là muốn trấn áp tà ma mà.

Tôi thăm dò hỏi Phùng Lai:

“Chị ch/ết như thế nào?”

Phùng Lai từ chuyển sang khóc, sau đó òa khóc thật to, ấy nấc lên, giống như đang khóc cho Nguyên Đệ, lại giống đang khóc cho chính bản thân mình.

Tôi tưởng không thể lấy thông tin hữu ích gì nên định bỏ cuộc, nào ngờ ấy mở to đôi mắt trống rỗng, chậm rãi giơ tay lên:

“Chị ch/ết hai lần.”

“Là sao?”

Tôi nhíu mày, hy vọng Phùng Lai có thể rõ thêm một chút.

Đáng tiếc, ấy nhắm mắt lại như muốn ngủ, không quan tâm đến người khác nữa.

Theo lý mà , nếu Vệ Nguyên Đệ thật sự là một ác linh độc ác, ngày đó chắc chắn sẽ lao ra khỏi quan tài tàn sát tứ phương, sao có thể không xảy ra chuyện gì ?

Tôi chắc chắn đã bỏ lỡ chi tiết nào đó rồi.

Trước mắt, tạm gác chuyện này sang một bên, tôi tìm danh bạ, định liên lạc với người khác để giải quyết chuyện của Phùng Lai.

Làng Bình Các, dễ nghe là cách xa sự ồn ào náo nhiệt của thế giới, khó nghe chính là một ngôi làng ở vùng núi hẻo lành, cực kì trọng nam khinh nữ.

Nhưng so ra, những thành phố lớn đâu có tốt đẹp hơn nơi ấy là bao.

Mọi người bắt đầu suy ngẫm về cuộc sống, tưởng tượng rời xa làng quê sẽ tương đương với việc cầm tấm vé trở thành người giàu có.

Nhưng hết lần này đến lần khác đều bị thất vọng, cuộc sống cứ tiếp diễn, họ không kiếm tiền, đến độ tuổi phải kết hôn sinh con thì lại không có tiền mà nuôi.

Thế nên, họ liên hệ với một số nơi để mua một đứa bé.

Ông nội Tống là một người tốt bụng, ông ấy sẽ thu nhận những đứa trẻ bị bỏ rơi vào trung tâm phúc lợi của mình, mở từ cơ sở này đến cơ sở khác.

Đến năm nay, ông ấy đã 78 tuổi, không còn khả năng chăm sóc trung tâm phúc lợi nên chúng lần lượt đóng cửa.

“Gần đây không có bé trai nào cả.”

Bên kia đầu dây điện thoại, ông nội Tống bình tĩnh :

“Tôi liên hệ hết với những người bán rồi, trung tâm phúc lợi miễn phí này của tôi không còn ai đưa trẻ con đến nữa.”

Bụng lớn của Phùng Lai nhấp nhô theo nhịp thở.

Tôi định nhận một bé trai từ trung tâm phúc lợi của ông nội Tống rồi bày kế tráo đổi giúp Phùng Lai.

Ông nội Tống thở dài:

“Tôi sắp đóng cửa trung tâm phúc lợi rồi. Nuôi mười mấy bé này, tôi chúng đi học, sau khi trưởng thành để chúng đến thành phố lớn sinh sống, có thể đi đứa nào thì hay đứa đó.”

Sau khi cúp điện thoại, tôi chuyển cho ông nội Tống một số tiền.

Phùng Lai vẫn đang ngủ, tôi khóa cửa lại, đeo túi vải đi đến ngôi nhà ở phía đông xem phong thủy.

Không ngờ lúc tôi trở về thì khoá bị bẻ gãy, cửa nhà bê bết m/á/u.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...