Âm hôn ở làng Bình Các là một phong tục xa xưa, tuy rằng có đủ loại thi thể tôi rất hiếm khi thấy thi thể thảm đến thế này.
Đêm đó, trên đường quay trở về, tôi cứ luôn thấp thỏm lo âu, lo sợ sẽ xảy ra chuyện gì.
Suy cho cùng, một ác linh oán hận mạnh mẽ nhường ấy, một khi thoát ra, những người có mặt tại hiện trường dù không đáng tội thì đều phải ch/ết.
Nào ngờ, cả chặng đường cực kì thuận lợi.
Chuyến mua bán lần này của tôi không có lợi nhuận, một xu không kiếm mà còn bị mất tiền.
Sau đó, tôi nghỉ ngơi một khoảng thời gian, chờ việc ăn đến cửa, thầm nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại cặp vợ chồng đó nữa.
Kết quả, tính một đằng ra một nẻo, Vệ Quân Bình vẫn tìm đến cửa.
“Bà mối Nhậm, nghe bản lĩnh của rất lớn, chuyện ăn lần này không biết có thể không?”
Tôi giật giật khóe miệng, lời từ chối vừa đến bên miệng lại phải nuốt vào.
Sau lưng Vệ Quân Bình có một người phụ nữ mang thai, bụng ấy phình to như sắp nổ tung, trên quần áo có rất nhiều điểm nhỏ lồi lõm, rất quái lạ.
Sắc mặt người phụ nữ mang thai hốc hác, bờ môi trắng bệch, ngoại trừ cái bụng ra thì những chỗ khác trên cơ thể gầy gò đến đáng thương.
Đặc biệt là đôi chân, đen sạm, nứt nẻ giống như cây củi .
Cho dù như thế thì tôi vẫn ra, ấy là một người có ngoại hình đẹp.
Cô ấy tôi, mỉm thân thiện, miệng mấp máy, vung tay múa chân diễn tả ý tứ gì đó, thì ra là một người câm.
Tôi đứng dậy, kéo ghế cho ấy.
“Chú Vệ, chuyện gì đây? Bác biết không?”
Vệ Quân Bình đen mặt:
“Đây là con dâu của tôi, Phùng Lai.”
“Hả?”
Tôi ngạc nhiên:
“Con trai của không phải mới mười sáu tuổi thôi sao?”
Phùng Lai mỉm , lại diễn tả một vài tác, tôi từng học qua ngôn ngữ ký hiệu nên hiểu ý ấy là:
“Tôi hơi buồn ngủ.”
Biểu cảm của ấy giống như một đứa trẻ ngốc nghếch, non nớt ngây thơ.
Tôi thầm thở dài trong lòng.
Vệ Quân Bình đứng một lúc thì hỏi:
“Bà mối Nhậm, không có ghế sao?”
Tôi chậm rãi đứng dậy, trong lòng cảm thấy chán ghét:
“Kinh doanh nhỏ nên không kiếm bao nhiêu, không có tiền mua ghế.”
Nghe , ông ta đi thẳng vào vấn đề:
“Cô biết dọa trẻ con không?”
Ông ta vừa dứt lời, tôi lập tức hiểu ngay điểm lồi lõm trên bụng kia là vật gì.
Tôi kéo áo Phùng Lai ra, thấy một lớp mỏng màu tím sẫm trên bụng ấy, bên trên dày đặc mũi kim bạc, ước chừng tổng cộng một trăm cây.
Đây là một hủ tục xa xưa, nếu phụ nữ mang thai con , người trong nhà không muốn thì sẽ đâm một trăm mũi kim bạc lên bụng thai phụ, thế có thể dọa bé bỏ chạy, không đầu thai vào nhà đó nữa.
Cách ấy gọi là dọa trẻ con.
Trong làng Bình Các quả thật có rất nhiều kẻ tàn nhẫn như .
“Không biết.”
Tôi để ý thấy sắc mặt Vệ Quân Bình biến đổi, ân cần giải thích:
“Việc này không đúng đâu, đ/â/m kim không liên quan gì đến việc sinh con trai hay con cả.”
Tôi lạnh lùng :
“Có những thứ cần phải tin vào khoa học.”
Phùng Lai buồn chán nghịch kim trên bụng, không cẩn thận đau mình nên ấy bắt đầu nhe răng trợn mắt rồi oà khóc.
Vệ Quân Bình mất kiên nhẫn hất tay ấy, cẩn thận che áo lại.
“Cô không biết thì thôi, vẫn sẽ có người biết.”
Nhìn thấy ông ta định dẫn Phùng Lai đi, tôi vội vàng đuổi theo, ngăn bọn họ lại.
“Từ từ đã! Tôi biết.”
Bạn thấy sao?