9
Thẩm Hoài Uyên như thể tiêm máu gà.
Trời đã sáng, vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng lại.
Tôi đến mức khản giọng không nổi thành lời.
Lúc tôi bắt đầu nghi ngờ không biết có phải đời mình sắp kết thúc trên cái giường này không,
Trong đầu bỗng hiện lên lời đám bình luận dạy hồi sáng.
Bọn họ , nếu Thẩm Hoài Uyên “không chịu dừng”, thì có thể bóp cổ một cái.
Lúc đó tôi còn nhớ thân phận chim hoàng yến của mình, không dám nghe lọt tai.
Nhưng bây giờ rồi, tôi cũng chẳng quan tâm nổi nữa.
Tôi đưa tay siết lấy cổ : “Thẩm Hoài Uyên, em mệt rồi!”
Động tác của lập tức khựng lại.
Ngay khi tôi nghĩ chiêu này không có tác dụng,
Anh bế tôi dậy, cúi người bồng vào phòng tắm.
Tắm xong bước ra, tôi mệt đến mức mắt không mở nổi.
Nhưng vẫn không quên thói quen mỗi tối, hỏi một câu: “Thẩm Hoài Uyên, em , có em không?”
Vốn dĩ tôi cũng chẳng trông mong gì sẽ trả lời.
Thế nên vừa dứt câu, tôi đã thiếp đi luôn.
Căn bản là chẳng đợi nổi phản ứng của .
Chỉ nhớ mang máng rằng, rất lâu sau đó, có người ôm tôi vào lòng, siết thật chặt.
Đến sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi theo thói quen gọi hệ thống.
Phải một lúc lâu sau, hệ thống mới xuất hiện.
Nó đáp lại cứng nhắc, rập khuôn: “Ký chủ, tôi đây.”
Giọng và ngữ điệu hoàn toàn khác hẳn.
Tôi chột dạ: “Hệ thống của tôi đâu?”
Hệ thống mới còn chưa kịp trả lời, thì đám bình luận đã cuồn cuộn hiện ra chửi ầm lên:
【Đêm qua độ tiến triển tăng vọt, tên khốn này ghen tị nên đi tố cáo hệ thống cũ!】
【Đồ vô liêm sỉ này còn hệ thống cũ cùng chúng tôi và ký chủ xấu đồng nghiệp, ép đổi ký chủ, chuyển hệ thống cũ sang bên có tiến độ thấp hơn!】
【Đọc truyện bao nhiêu năm, giờ mới thấy loại đồng nghiệp tởm nhất xuất hiện luôn cả trong giới hệ thống, chịu hết nổi!】
【Không có năng lực thì đi cướp thành tích của người khác hả?】
【Ghét nhất kiểu đồng nghiệp như mày đấy! Chờ đi, tao đi khiếu nại mày ngay bây giờ!】
Nói xong, cả hệ thống và bình luận cùng lúc biến mất.
Tôi chợt thấy mất phương hướng.
Suy nghĩ một lúc, tôi vẫn quyết định theo kế hoạch ban đầu, tiếp tục chinh phục Thẩm Hoài Uyên.
Nhưng không hiểu vì sao, sau đêm qua tôi cứ cảm thấy Thẩm Hoài Uyên có gì đó khác lạ.
Trước đây phần lớn thời gian, tuy luôn chiều tôi đủ điều, lúc nào mặt cũng lạnh như tiền.
Trên giường hay ngoài đời đều .
Nhưng hôm nay, lại suốt cả khi đang xem tài liệu!
Tôi đứng ở cửa một lúc lâu, cảm thấy có hơi rợn người.
Không lẽ vì tiến độ tăng nhanh quá, nên … phát điên rồi?
Tôi còn đang đơ ra thì Thẩm Hoài Uyên đã phát hiện tôi.
Anh đứng dậy đi đến, rất tự nhiên cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi,
Khoé môi vẫn cong lên không chút che giấu.
Tôi cố giữ bình tĩnh, hỏi: “Cổ phiếu công ty hôm nay tăng mạnh lắm hả?”
Thẩm Hoài Uyên cúi đầu gõ chữ: 【Cũng bình thường. Sao tự nhiên hỏi ?】
Anh biết tôi từ trước đến nay chỉ quan tâm tiền tiêu vặt, chẳng hứng thú gì với chuyện ăn.
Tôi thành thật trả lời: Tại em thấy hôm nay vui lắm.”
Là kiểu vui vẻ mà đứng cách mười mét cũng cảm nhận .
Không biết có phải câu đó nhớ ra gì không,
Khoé môi cong hơn, kéo tôi ngồi xuống sofa nhỏ,
Đặt tôi ngồi lên đùi , rồi gõ chữ hỏi: 【Trước khi ngủ tối qua em gì?】
Tôi sao nhớ nổi.
Đến bữa sáng ăn gì còn quên nữa là.
Anh gợi ý: 【Ba chữ.】
Tôi tuy không nhớ,
Nhưng nghe nhắc “ba chữ” là biết ngay đang cái gì.
Bây giờ hệ thống không có mặt, chẳng ai giám sát tiến độ cả.
Tôi lập tức nảy sinh tâm lý phản nghịch, giả vờ ngơ ngác: “Em ‘em mệt rồi’.”
Tay siết chặt vòng eo tôi, rõ ràng là không hài lòng:
【Không phải câu đó.】
Anh tự mình thì không chịu , mà lại mê nghe người khác với mình.
Tôi cố chống đối: “Không nhớ đâu. Anh gõ ra đi, em xem có phải không.”
Hôm nay, Thẩm Hoài Uyên không tìm lý do trốn tránh nữa.
Anh cẩn thận gõ ba chữ rõ ràng: 【Anh em.】
Tim tôi khẽ run, bất giác lặp lại thành lời.
Ngay khoảnh khắc tôi vừa xong,
Thẩm Hoài Uyên giữ lấy sau đầu tôi, hôn xuống một cách mãnh liệt và sâu sắc.
10
Tôi cũng không rõ mọi chuyện sao lại rẽ sang hướng đó nữa.
Chỉ biết rằng khi tỉnh dậy, đám bình luận lại xuất hiện trở lại.
Bọn họ bắt đầu kể cho tôi nghe tin tức mới nhất về hệ thống cũ – cái hệ thống tốt bụng của tôi.
【Bên kia tiến độ chinh phục cuối cùng cũng bắt đầu tăng bình thường rồi, giờ cấp trên đã nhận ra là do hệ thống mới không có năng lực.】
【Nhưng bên đó tăng chậm quá, nên hệ thống cũ chắc còn phải ở lại thêm một thời gian nữa.】
【Tụi tôi đã chuyện với nó rồi, bảo nó cứ yên tâm bên đó, còn tụi tôi sẽ tiếp tục hỗ trợ cậu chinh phục.】
Tôi hỏi: “Vậy bên này còn bao nhiêu phần trăm nữa là chinh phục thành công?”
Từ sau khi hệ thống gốc bị điều sang nơi khác,
Hệ thống mới thì gần như chẳng thấy xuất hiện,
Đến cả việc muốn hỏi tiến độ còn chẳng có chỗ để hỏi.
Bình luận trả lời:
【Còn 99% rồi.】
【Hệ thống cũ có nhắn là đoạn còn lại sẽ rất khó, bảo cậu chuẩn bị tinh thần, thử đủ cách vào.】
Thử đủ cách?
Tôi thấy đau đầu thật sự.
Ngay cả chiêu “em ” tôi cũng đã dùng rồi.
Còn gì có thể khiến tiến độ bùng nổ nữa chứ?
Tôi đoán không ra, đám bình luận cũng không nghĩ ra.
Sau một buổi chiều phân tích thảo luận, tụi tôi quyết định thử từng cách một.
Nhân lúc Thẩm Hoài Uyên vào phòng tắm, tôi thay bộ “trang phục tác chiến” mà bình luận từng bảo tôi nên mua.
Khoảnh khắc cửa phòng tắm mở ra, tôi thấy rõ ràng Thẩm Hoài Uyên khựng lại một nhịp vì nghẹt thở.
Bình luận lập tức báo cáo hình:
【Tăng 0.1%, Yinyin cố lên!】
【Hôn ấy đi, hoặc chuyện khác nữa, thử hết một lượt!】
Tôi theo từng bước mà bình luận gợi ý.
Tiến độ chinh phục tiếp tục tăng đều.
Tăng cho đến cuối cùng… thì dừng lại ở mức 99.9%.
Dù tôi gì, nó cũng không nhích thêm một tí nào.
Bình luận bắt đầu cuống lên, thi nhau đưa ra đủ loại ý tưởng, tiến độ vẫn không đậy.
Cuối cùng tụi nó bắt đầu giúp tôi xem lại từng lần trước đó, khi tiến độ tăng thì tôi đã gì.
Vừa mới tổng kết một nửa,
Hệ thống mới đột nhiên xuất hiện.
Thấy tiến độ lại tăng vọt, nó tức đến phát điên: “Gian lận! Mấy người đang gian lận đấy!”
Tôi lén hỏi bình luận: “Nó điên cái gì ?”
Cùng lắm tôi có chinh phục thành công, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới vị trí mới của nó mà.
Bình luận khinh bỉ trả lời:
【Vì thời gian nó tiếp quản quá ngắn, nếu cậu thành công lúc này thì phần thưởng vẫn sẽ thuộc về hệ thống cũ.】
【Nó muốn kéo dài thời gian, chờ đến lúc thành tích về tay nó mới chịu.】
【Yinyin, cậu đừng để ý, cứ theo kế hoạch.】
Hệ thống mới vẫn đang hét:
【Các người gian lận! Chinh phục mà không chịu khổ là không đúng! Tôi sẽ báo lên cấp trên, reset hết về 0!】
Tiến độ đang kẹt đã đủ khó chịu rồi,
Giờ nghe nó gào nữa, bình luận cũng nổi đóa:
【Câm miệng đi đồ hệ thống chết tiệt, nữ chính nhà chúng tôi chỉ có thể ăn ngọt, không thể ăn khổ!】
【Khép miệng lại ngay! Còn lắm mồm nữa là tụi tôi khiếu nại cho mất việc luôn đấy!】
【Biến về mà trốn việc tiếp đi.】
Hệ thống mới còn định cãi lại,
Nhưng có vẻ sợ tụi bình luận thật sự đi tố cáo,
Đành ngậm ngùi offline.
Nó vừa biến, tôi và đám bình luận cũng tổng kết một chuyện —
Điều khiến tiến độ của Thẩm Hoài Uyên tăng nhanh nhất là gì.
Tôi , ấy thích nghe “em ”.
Bình luận lại không đồng ý:
【Câu đó dùng rồi, không hiệu quả nữa.】
【Ngoài câu đó ra, lần tăng nhanh nhất là hôm qua lúc cậu bóp cổ ta.】
【Chuẩn luôn! Nhìn phản ứng là biết ấy cực kỳ thích bị cậu bóp cổ.】
【Nghe tôi đi, tối nay tát thẳng một cái luôn!】
Tôi tròn mắt.
Chơi lớn luôn hả?
Lỡ như Thẩm Hoài Uyên nổi giận, tiến độ quay về 0 thì sao?
Tôi chần chừ do dự.
Đám bình luận lại ra sức trấn an:
【Không sao đâu, cùng lắm thì vừa tát vừa ấy là !】
Cuối cùng tôi cũng xiêu lòng.
Dù sao thì cái 0.01% kia cứ kẹt mãi ở đó, tôi ngủ cũng không yên.
11
Sau khi quyết tâm xong, vào đêm thứ hai,
Khi Thẩm Hoài Uyên đang say mê tập trung “vận ,”
Tôi cuối cùng cũng lấy hết can đảm, vung tay tát nhẹ một cái lên mặt .
Dù không mạnh, cũng đủ để má đỏ bừng lên.
Tôi ấp úng mở miệng: “Cái đó… em .”
Thẩm Hoài Uyên sững người một lúc lâu, rồi… bật .
Bình luận – vốn không xuất hiện trong huống này – lập tức gào rú:
【Thành công rồi! Thành công rồi!】
【Tôi đã bảo rồi mà, Thẩm Hoài Uyên ăn đúng chiêu này đấy!】
【Không phải là ta bị tát sướng quá rồi đấy chứ hahahahaha.】
Đám bình luận còn đang định thêm thì đã bị cưỡng chế tắt tiếng.
Thẩm Hoài Uyên nắm lấy tay tôi, không chịu buông: “Em tát nữa đi.”
Tôi cuối cùng cũng phản ứng kịp: “Anh… rồi?”
Thẩm Hoài Uyên cũng khựng lại.
Đêm hôm đó, bên tai tôi vô số lần “Anh em.”
Anh thì thôi đi, lại còn nhất quyết ép tôi trả lời xem có không.
Nói nhiều quá, tôi phát khùng: “Không không !”
Ai mà lần đầu mở miệng đã đòi người ta phải tỏ cơ chứ?
Thẩm Hoài Uyên trầm mặt tôi: “Em vừa gì?”
Tôi hơi chột dạ, vẫn cứng đầu: “Anh mà hỏi nữa thì em không thật đấy.”
Anh khẽ lạnh: “Được.”
“Tối nay dù em có bóp chết , cũng không dừng lại.”
Tôi: “!!!”
…
Tôi tỉnh dậy, hệ thống hồ hởi chào: “Chào buổi sáng, ký chủ!”
Tôi ngẩn ra, sau đó bật : “Cậu quay lại rồi à?”
Hệ thống đáp: “Đúng , sau khi cậu chinh phục thành công, cấp trên xác nhận là do Thẩm Hoài Uyên quá cậu, không liên quan đến hệ thống kia.”
“Với cả do người đọc khiếu nại quá nhiều, đồng nghiệp của tôi bị cưỡng chế đưa đi ngủ đông, tôi mới quay về.”
Nó luyên thuyên mãi, tôi lại hỏi:
“Thẩm Hoài Uyên đột nhiên , là vì tiến độ chinh phục đã hoàn thành à?”
Hệ thống không trả lời, chỉ mở một đoạn video cho tôi xem.
Là cảnh Thẩm Hoài Uyên đang ước nguyện.
Nội dung ấy ước là —
Từ nay sẽ không bao giờ mở miệng chuyện nữa, chỉ cần tôi có thể sống.
Tôi hoàn toàn sững người: “Nhưng lúc đó ấy còn chưa quen biết em mà?”
Hệ thống chưa kịp trả lời,
Đám bình luận đã ào tới giải thích:
【Biết chứ, ấy đã thầm thích cậu từ lâu rồi.】
【Từ trước khi nhà cậu sản, ấy đã định đến cầu hôn rồi.】
【Chỉ tiếc là chưa kịp đến nhà, thì cậu đã rơi xuống sông mất tích.】
【Việc có cơ hội chinh phục lần này là vì hệ thống nhận lời ước của Thẩm Hoài Uyên.】
Nói đến đây, bình luận còn vội vàng bổ sung:
【Không phải tụi tôi giấu đâu, mà là chỉ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tụi tôi mới xem kịch bản đầy đủ.】
【Hai người vốn không có duyên, là nhờ hệ thống nhà chúng tôi quá tốt bụng đấy.】
Hệ thống bị khen đến đỏ mặt: “Đừng nữa, đừng nữa, ừm… tôi sẽ ghé thăm cậu lần sau.”
Nói xong liền offline mất dạng.
Bình luận:
【Hệ thống chết tiệt đừng lo chuyện bao đồng, nữ chính nhà tụi tôi chỉ ăn ngọt chứ không chịu khổ đâu!】
—
Căn phòng vừa mới trở nên yên tĩnh trở lại,
Thẩm Hoài Uyên đẩy cửa bước vào.
Tôi nửa ngồi nửa quỳ trên giường, vòng tay ôm cổ , thì thầm bên tai: “Thẩm Hoài Uyên.”
Anh nhướng mày: “Ừ?”
Tôi hôn nhẹ lên môi : “Em .”
Nụ hôn của Thẩm Hoài Uyên ngay lập tức ào tới như vũ bão.
Rất lâu sau, khẽ : “Anh cũng em.”
(Hoàn chính văn)
Bạn thấy sao?