Ghế Phụ Không Dành [...] – Chương 3

Đến nơi, thân của Diệp Tự Chi – Dương Khải – đã từ xa vội vàng đón chúng tôi, xòa:

“Chị dâu, lâu quá không gặp. Dạo này bận quá, quên mất phải gọi điện mời chị một tiếng.”

Dương Khải là nối khố của Diệp Tự Chi, chuyện gì của ta cậu ta đều rõ.

Mấy buổi tiệc cần dẫn người nhà, nếu Diệp Tự Chi dắt theo Lâm Mộ Nhi thì Dương Khải nhất định sẽ không thông báo cho tôi, vì tôi mà đến thì chỉ biết khóc lóc mất mặt ta.

Tôi lễ phép đáp lại bằng một nụ :

“Không sao, hôm nay tôi cũng chỉ đến lộ mặt một chút rồi đi liền.”

Dương Khải nghẹn lời, liếc Diệp Tự Chi, hai người trao nhau ánh mắt cuối cùng chẳng thêm gì.

Vào bên trong, Diệp Tự Chi đi một vòng xã giao, sau đó cầm một miếng bánh đi tìm tôi:

“Bánh matcha, món em thích nhất.”

Bánh matcha đúng là món tôi từng mê hồi sinh viên, đã lâu lắm rồi không còn thích nữa.

Tôi còn chưa kịp từ chối, thì Lâm Mộ Nhi đã giơ điện thoại sát mặt:

Cô ta đang livestream.

“Hehe, Thỏ Thỏ tìm thấy trai rồi nè~”

“Mấy người đang hỏi chị này à? Chị ấy ở công ty của trai, ấy lấy bánh cho chị ấy là để chăm sóc thôi đó~”

“Đừng đoán mò nha, em với trai không phải nhân đâu~”

Tôi giơ tay che mặt để tránh lọt vào khung hình, rồi lập tức đứng dậy rời đi.

Tôi ra ban công, tìm một góc yên tĩnh để hóng gió, không ngờ Diệp Tự Chi cũng đi theo. Lúc này hiếm khi thấy ta mất tự tin, lí nhí :

“Xin lỗi em, Tri Ý. Anh không biết là Lâm Mộ Nhi sẽ livestream.”

“Những lời trong phòng livestream, em đừng để tâm. Anh chỉ phối hợp với ấy hiệu ứng truyền thông thôi, không phải thật đâu.”

“Anh đã bảo ấy tắt rồi, em yên tâm.”

Tôi gật đầu, coi như chấp nhận lời giải thích, vốn dĩ cũng chẳng có để tâm.

Quay lại buổi tiệc, MC đang nhiệt khuấy bầu không khí.

Tôi tiện tay cầm một ly nước, vừa xoay người thì thấy Lâm Mộ Nhi đang bưng ly sâm panh bước tới, tươi cụng ly với tôi:

“Chị ơi, fan em em với Tự siêu hợp đôi, chị thấy ảnh thích em hơn hay thích chị hơn?”

Tôi chẳng mấy bận tâm, nhấc ly lên đáp lại:

“Chuyện đó chị nghĩ em nên hỏi ảnh thì hơn, chị thấy chắc bây giờ ảnh thích em hơn đấy.”

Lâm Mộ Nhi toe toét, áp sát vào tôi thì thầm:

“Trùng hợp ghê, chị và em nghĩ giống nhau luôn nha~”

Trong lòng tôi chợt dâng lên cảm giác kỳ lạ, theo bản năng lùi về sau. Nhưng Lâm Mộ Nhi nhanh hơn, ta ngã nhào ra phía sau, đập mạnh xuống sàn.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì bị một cú đẩy rất mạnh vào bụng, cả người ngã ngửa ra sau, va đập bàn tháp sâm panh đổ vỡ tan tành.

Cơn đau dữ dội đột ngột nơi bụng dưới khiến tôi choáng váng, mắt tối sầm lại.

Tôi loạng choạng bám lấy bàn, ôm bụng, chỉ cảm thấy chất lỏng nóng hổi không ngừng tràn ra, chảy dọc theo hai chân.

Diệp Tự Chi ôm lấy Lâm Mộ Nhi đầy xót xa, rồi quay sang gào lên trước mặt bao nhiêu người:

“Chu Tri Ý, em gì mà dai dẳng mãi ?! Có cần đi khám thần kinh không hả…”

Lời mắng chưa kịp dứt, ta sững người dòng máu chảy dài giữa hai chân tôi, sắc mặt tái đi, giọng run rẩy không dám tin:

“Em… em chảy máu? Em… mang thai à?!”

4

Diệp Tự Chi hoảng hốt chạy lại đỡ tôi, lớn tiếng quát những người đang đứng xem:

“Gọi xe cấp cứu! Mau lên!”

Nhưng Lâm Mộ Nhi lại ngăn người đang định lấy điện thoại, rồi bước tới kéo tay Diệp Tự Chi, sau đó từ chiếc túi xách nhỏ bên người móc ra một miếng băng vệ sinh, đưa cho tôi:

“Chị đến ngày cũng quên sao? Mau đi xử lý đi.”

Tay Diệp Tự Chi đang đỡ tôi cũng khựng lại giữa không trung, ta tôi, sắc mặt cực kỳ khó coi:

“Mau vào nhà vệ sinh dọn dẹp đi, đừng mất mặt ở đây nữa.”

Thì ra, chỉ cần có mặt Lâm Mộ Nhi, ngay cả việc duy trì thể diện của một cặp vợ chồng hợp pháp như chúng tôi… cũng không cần thiết nữa.

Tôi nghiến răng đứng dậy, đi ra ngoài gọi điện cho thân. Cô ấy bắt máy chỉ sau một giây:

“Hạ Hạ… cứu tao, mau đến đưa tao đi bệnh viện.”

Tôi nhắm mắt lại, thở yếu ớt:

“Hình như… tao sảy thai rồi.”

Chưa dứt lời, một cơn choáng dữ dội ập tới. Trong lúc tiếng bước chân gấp gáp và giọng lo lắng vang lên bên tai, mắt tôi tối sầm, ngã vào một vòng tay rắn chắc.

Lúc tỉnh lại, bác sĩ bảo tôi: đã là dọa sảy thai, không còn tim thai nữa, cần phải phẫu thuật hút thai.

Ra khỏi phòng mổ, Hạ Hạ đang đợi với một bó hoa hướng dương trên tay:

“Bạn à, con mất rồi, hôn nhân cũng không giữ … mày thật sự buông Diệp Tự Chi không?”

Thuốc mê đã hết, tôi đau đến tái cả mặt, vẫn cố gắng nhếch môi :

Đứa con… ngay từ khi rõ bộ mặt thật của Diệp Tự Chi, tôi đã không muốn giữ lại nữa.

Anh ta không xứng.

Sáu năm hôn nhân với ta, đến giờ nghĩ lại, đúng là một trò hề.

“Là ta ép tao bỏ con.”

Tôi .

“Dù mày quyết định thế nào tao cũng ủng hộ, đã nghĩ kỹ rồi thì cứ yên tâm – luật sư vàng của tao sẽ bảo vệ quyền lợi của mày đến cùng. Đúng không, đẹp trai – luật sư Cố Tranh?”

Cố Tranh đứng bên Hạ Hạ gật đầu:

“Đương nhiên, tuyệt đối không để thằng khốn đó lấy thêm của em một xu nào.”

“Anh sẽ nhanh chóng soạn xong đơn ly hôn, mình cũng phải chuẩn bị tinh thần ra tòa.”

Tôi cảm kích ta:

“Cảm ơn, phiền rồi, luật sư Cố.”

Dù là chuyện xảy ra ở trước cửa khách sạn, hay chuyện giúp tôi ly hôn.

Cố Tranh hiểu tôi đang đến điều gì, mỉm rạng rỡ:

“Không có gì.”

Tôi nghỉ bệnh một tuần, trong suốt khoảng thời gian đó, Diệp Tự Chi không hề liên lạc.

Tôi cũng chẳng buồn chủ .

Sau chuyện lần trước, dự án của tôi bị ta giao cho người khác, đi hay không cũng chẳng khác gì nhau.

Khi tôi đến công ty để hoàn tất thủ tục báo nghỉ, lại cờ chạm mặt Lâm Mộ Nhi.

Cô ta đắc ý chắn trước mặt tôi, ánh mắt tràn ngập khiêu khích:

“Nghe chị xin nghỉ bệnh nhỉ, mới đã quay lại rồi à? Con không giữ thì nên nghỉ thêm vài ngày nữa cho khỏe chứ?”

Tôi lập tức thẳng vào ta:

“Là cố ý?”

Hóa ra màn ngã giả hôm đó không phải vì tranh giành cảm, mà là vì ta biết tôi mang thai nên cố ý bày ra trò đó?

Lâm Mộ Nhi ra vẻ kinh ngạc:

“Thật sự không giữ à? Ôi trời, sao lại thế nhỉ? Em cũng chỉ đoán thôi, đâu ngờ chị lại đứng không vững… Á!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...