Anh ta trừ: "Không, sao lại thế . Sau này vợ đừng về muộn thế nữa, chồng nhớ em lắm.”
Tôi đồng ý qua loa: "Ừm ừm.”
Sau đó, hôm sau, tôi lại hẹn thân đổi một trung tâm thương mại khác để tiếp tục đi chơi.
Tôi mua ba cái túi, ba đôi giày, đẹp và nạp thẻ thành viên hai vạn tệ, còn ăn ở một nhà hàng nổi tiếng trên mạng.
Nhưng lần này, khi tôi quẹt thẻ thanh toán hóa đơn đầu tiên, Mạnh Phương đã trực tiếp gọi điện thoại đến.
“Bảo bối, hôm nay em còn đi chơi nữa à?”
“À, em thất , hẹn em đi cùng... Anh không phải là xót tiền chứ? Không phải em muốn tiêu thế nào thì tiêu thế ấy sao?”
“À, không sao không sao, chỉ muốn em về nhà sớm với thôi.”
“Nhưng đang tăng ca mà?Với cả em đã rồi mà, về sớm cũng không vào nhà, em cũng cần người bầu .”
“...”
Bên kia im lặng.
Tôi giả vờ không để ý đến chuyện chìa khóa, thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, hạn mức thẻ tín dụng của vẫn là mười vạn tệ đúng không?”
Bên kia nghe xong, giọng có chút run rẩy: "Phải... Nhưng mà chúng ta còn phải trả tiền nhà, tiền xe, nợ thẻ tín dụng nhiều quá áp lực lắm.”
“Anh sẽ cố gắng tan sớm, em cũng về nhà sớm đi, mẹ ở nhà nấu cơm đợi em đấy.”
“Không đâu, bọn em đã đặt chỗ rồi, rất khó để xếp hàng ở đó, em không về ăn đâu, có chuyện gì thì về nhà rồi .”
Lúc cúp điện thoại, tôi có thể cảm nhận sự khó chịu của ta đang nghẹn ở cổ.
Đi dạo phố và ăn tối xong, thân lại đưa tôi đến một quán bar mới mở, toàn trai đẹp.
Uống một ít rượu, đến gần nửa đêm tôi mới về đến nhà.
Mạnh Phương tức điên lên dù ta có mắng mỏ thế nào, tôi chỉ giả vờ say không hiểu.
Dù sao thì mình thất , uống nhiều một chút cũng là bình thường.
Vì , đến ngày thứ ba, Mạnh Phương đã gọi điện cho tôi trước khi tan .
8
“Vợ, hôm nay có thể về nhà sớm một chút không, tối nay không tăng ca nữa.
“Đã mấy ngày em không ở nhà nấu cơm cho chồng rồi, hay em ra chợ mua ít thịt bò tươi, muốn ăn canh thịt bò do em nấu nhất.”
“Á, sao không sớm? Chiều nay công ty em tổ chức team building, kết thúc sớm.”
“Em nghĩ về nhà sớm cũng không có chìa khóa nên đã hẹn hai đồng nghiệp đi xem phim, không thể để họ đợi .”
“Hả?...”
Anh ta im lặng, rồi vội vàng thêm: "Vậy thì em xem phim xong phải về nhà ngay nhé, đừng chơi đến quá muộn, không an toàn đâu.”
“Vâng ạ.”
Tôi ngoan ngoãn đồng ý.
Cúp điện thoại, tôi lập tức đặt bốn vé xem phim ở phòng chiếu VIP, vừa xem vừa ăn lẩu, còn có thể nằm xem nữa.
Tôi không hứa là sẽ không ăn uống gì khi đi xem phim.
Đặt vé xong, tôi vội vàng tắt chuông điện thoại, đừng phiền tâm trạng của tôi.
Đêm khuya, tôi vui vẻ xem phim xong về nhà, Mạnh Phương và mẹ chồng đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt không vui.
“Em sao , không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn?”
Thấy tôi vui vẻ bước vào nhà, Mạnh Phương tức giận, giọng cũng không còn nhẹ nhàng như thường ngày.
Tôi vô tội giải thích: "Xin lỗi chồng, điện thoại em hết pin, em với là đi xem phim thôi còn gì? Vừa mới kết thúc mà, không tin thì xem vé này.”
Mạnh Phương tỏ vẻ không nên lời, có thể thấy ta đang cố kìm nén.
Mẹ chồng trút giận thay ta:
“Tiểu Lưu à, thật thì mẹ là người già không nên can thiệp vào chuyện của thiếu niên các con.”
“Nhưng con cũng phải hiểu, bây giờ con không còn độc thân nữa, con đã có gia đình, tan thì phải về nhà sớm, chứ không phải đi lang thang khắp nơi không về nấu cơm! Gia đình nào chịu nổi cảnh này?”
“Mẹ tin rằng nếu bố mẹ con biết con suốt ngày đi lang thang bên ngoài, họ cũng sẽ dạy dỗ con đàng hoàng.”
Tôi ngạc nhiên: "Nhưng trước đây con tan cũng đâu vào nhà , vẫn phải đi loanh quanh trong khu phố mà.”
“Mẹ còn nhớ không, có lần con đợi Mạnh Phương tăng ca về nhà tận đến mười hai giờ đêm, lúc đó cũng chẳng ai con điều gì.”
Mạnh Phương và mẹ chồng nhau ngượng ngùng, nghẹn lời.
Mạnh Phương đổi sắc mặt, lại đến lừa tôi: "Vợ, không phải là không cho em đi chơi đâu, chỉ là muốn tan về nhà là thấy em thôi, sau này em có thể về sớm để ở bên không?”
Tôi gật đầu lia lịa.
“Vâng vâng, sao không sớm là muốn thấy em đi.”
Có lẽ thấy thái độ tôi cũng tạm ổn, mẹ chồng cũng không gì thêm.
Ừm, thực ra mấy hôm nay tôi đi dạo phố cũng không phải vô ích.
Bạn thấy sao?