Gậy Ông Đập Lưng [...] – Chương 21

Sau khi mắng xong, ông ta tiếp tục xem và donate cho các livestream.

Đúng , tôi đã dạy ông ta mấy việc đó.

Lúc Đinh Vũ bảo rằng tôi phải chăm sóc bố mẹ ta, tôi đã dạy họ sử dụng mạng, để ít nhất họ cũng bớt quấy rầy tôi.

Mẹ mua hàng online thành nghiện, bố liệt người suốt ngày xem livestream, khiến Đinh Vũ vốn muốn cưới vợ về để phủi tay nằm dài hoàn toàn bực bội, không thèm để ý đến việc bọn họ phản đối, kiên quyết đưa họ về quê.

11

Về đến nhà, Đinh Vũ mới phát hiện trai đã bán nhà ở quê, giờ gọi cũng không .

Anh ta hoàn toàn sụp đổ: “Hai người đã mua nhà mới cho ta, còn sang tên cả nhà cũ cho ta, con còn gì? Hả?”

“Mẹ? Không phải mẹ sẽ để nhà cũ cho con à? Rồi giờ nhà đâu?”

“Chẳng phải do mày có tiền đồ hơn thằng mày à? Mày lương cao, gom góp mấy năm là đủ tiền mua nhà, mày chăm sóc bọn tao nhiều năm thế đâu có dễ dàng…”

"Anh ta đã chăm sóc cái gì? Mấy lần đi khám bệnh chẳng phải tiền con hết à?”

Đinh Vũ cuối cùng không còn để tâm đến hình tượng, hét ầm lên.

"Tiền, tiền, tiền, bọn mày chỉ biết có tiền thôi, mày một năm còn về thăm bọn tao mấy lần, còn mày thì sao? Một năm về một lần, bọn tao chẳng phải vẫn phải trông cậy vào mày à?”

“Không phải lúc trước do mẹ bảo con cứ chăm chỉ đi , trong nhà cần tiền à?”

Anh ta không thể tin , mẹ mình, người luôn tỏ ra thương , lại ra những lời như .

“Thế sao mày không tự về báo hiếu bọn tao đi?”

"Những thứ bố mẹ cần, con đều mua online cho, thuốc cho bố con cũng là con mua ở bệnh viện rồi gửi về, lễ tết năm nào con cũng gửi cho bố mẹ một, hai vạn, bố mẹ bảo để dành, tiền đó cũng đã đưa cho con rồi đúng không?"

“Chứ sao, còn không phải mày nhắc mày đi mua à? Lần nào nó cũng gọi bọn tao trước rồi.”

Vậy mà mới kết hôn một tháng ta đã vội vã muốn đón bố mẹ đến ở chung.

"Con sẽ một căn nhà cho bố mẹ, mỗi tháng con sẽ đóng tiền duy trì, còn lại con không quan tâm nữa.”  Đinh Vũ gằn từng chữ.

"Mày dám!" Mẹ ta hét lên: "Nếu mày không đưa bọn tao đi, ngày mai tao sẽ dẫn bố mày đến công ty của mày."

"Chính mày bảo kết hôn xong sẽ đưa chúng tao đi hưởng phúc, bây giờ mày không có bản lĩnh, vợ cũng không giữ , dù sao chúng tao nuôi mày lớn, giờ là lúc mày phải trả ơn chúng tao."

Đinh Vũ tưởng mẹ chỉ đang dọa mình, vội vàng nhà rồi đi .

Không ngờ, vừa mới đến công ty, mẹ ta đã đến nơi.

Bà ta chạy vào văn phòng lãnh đạo, vừa khóc vừa rằng mình rất vất vả, phải chăm sóc người chồng bị liệt nửa người, con trai không muốn chăm sóc họ.

Nghe tin, Đinh Vũ vội vàng kéo bố mẹ ra ngoài.

Anh ta giải thích cặn kẽ với lãnh đạo hình, lãnh đạo hiểu và thông cảm, vẫn quyết định giao nửa công việc của cho đồng nghiệp khác, lý do là để có thời gian chăm sóc bố mẹ.

Tất nhiên, công việc ít đi, lương cũng giảm một nửa.

Lương giảm, ta lập tức cắt thẻ mua sắm của mẹ và không gửi tiền cho bố mỗi tháng nữa.

Mẹ ta vẫn không chịu buông tha, ta đe dọa: "Bố mẹ để con mất việc thì chỉ có nước cả nhà đi ăn xin thôi.”

Điều này khiến chất lượng cuộc sống của bố mẹ giảm sút, họ rất không hài lòng, không có cách nào khác, chỉ biết thúc giục con trai tìm giàu có.

Nhưng người giàu đâu dễ tìm, họ lại tính toán với tôi.

Đinh Vũ gọi tôi rất nhiều lần, tôi không nghe máy.

Anh ta lại đến khu nhà của bố mẹ tôi, chặn tôi mấy lần, bảo vệ khu nhà thậm chí không cho ta vào.

Năm nay, làn sóng thất nghiệp cuộn đến, ta trở thành người đầu tiên bị sa thải.

Tìm việc mới đã khó, huống hồ còn phải chăm sóc bố mẹ, mỗi công việc không bao lâu thì lại bị cho thôi việc vì không phù hợp.

Chẳng qua giờ thì ta cũng ngày ngày ở nhà báo hiếu bố mẹ, không cần lo lắng bọn họ ăn không ngon.

Dù sao thì chính ta còn chẳng ăn ngon.

Còn tôi, sau khi vượt thi thành công, với số tiền bán nhà và tiền đền bù của ta, tôi đã mua một căn nhà gần nơi mới. 

Dĩ nhiên tôi cũng chẳng ta mấy chuyện này.

Bản thân hạnh phúc mới là quan trọng nhất.

Sang trang đọc triện tiếp nha~

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...