Gậy Ông Đập Lưng [...] – Chương 11

Ban quản lý cũng lắc đầu: “Cưa điện hôm qua vừa hỏng, vẫn chưa sửa xong.”

Nghe , Mạnh Phương hoàn toàn suy sụp, không nên lời: “Mở một cái cửa, sao lại khó khăn thế này chứ!”

Anh ta vừa dứt lời, tôi thấy màn hình điện thoại của mình quay cuồng.

Mạnh Phương trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

15

Tôi xem đồng hồ, cũng gần chín giờ rồi.

Được rồi, không cần mở cửa nữa.

Nhưng tôi đã khó chịu với cái ổ khóa này từ lâu rồi, bèn quay sang với thợ:

“Anh về lấy cưa điện đi, tôi trả thêm tiền, hôm nay chắc chắn phải cái ổ khóa chết tiệt này!”

Chưa đến trưa, Mạnh Phương đã thất hồn lạc phách trở về.

Anh ta thấy lỗ hổng trên cửa vì bị cưa, lạnh một tiếng.

Vào nhà rồi nằm vật ra giường, không ăn không uống cũng không gì.

Tôi cũng không muốn lại gần để chuốc họa vào thân.

Đến chiều, mẹ chồng đi liên hoan về, mua một đống đồ ăn ngon về để chuẩn bị ăn mừng.

Lúc này bà ta mới phát hiện, không chỉ cánh cửa bà ta thích nhất bị sập, mà cả bầu trời cũng sụp đổ teo.

Mạnh Phương nghe thấy tiếng , từ trong phòng ngủ lao ra, gào lên với bà ta:

“Mẹ! Rốt cục mẹ đi đâu ?! Con gọi cho mẹ bao nhiêu cuộc điện thoại, mẹ không xem cuộc gọi nhỡ sao?”

“Mẹ có biết hôm nay con trai mẹ bị mẹ thảm rồi không!”

“Mẹ, mẹ cũng không biết lại xảy ra chuyện lớn như , sáng nay mẹ ra ngoài tập nhảy, nhạc to quá nên mẹ không nghe thấy gì cả.”

“Biết thế mẹ đã không ra ngoài rồi, chết tiệt, sao con trai mẹ lại xui xẻo thế này chứ.”

Mẹ chồng ngồi dưới đất khóc lóc thảm thiết, Mạnh Phương không hề lòng, điên cuồng gào thét:

“Thôi rồi, mẹ đang yên đang lành cứ thích can thiệp vào cuộc sống của chúng con gì chứ? Nếu không phải tại mẹ thì hôm nay chúng con chắc chắn đã đến kịp rồi! Mẹ có biết con đã chuẩn bị cho kỳ thi này bao lâu không?

“Rốt cục tại sao mẹ lại không cho ấy chìa khóa nhà?!”

Gân xanh trên trán Mạnh Phương nổi hết cả lên.

Có thể tưởng tượng nếu không phải mẹ ruột của mình, có lẽ ta đã có ý định người.

Mẹ chồng có lẽ bị dáng vẻ của ta cho sợ hãi, vô ra sự thật.

“Nó, nó là người ngoài, sao có thể cầm chìa khóa nhà ? Mẹ cũng là vì muốn tốt cho con thôi, tránh cho nó không biết ai là chủ nhà.”

“Phải đợi đến khi nó sinh con xong, mới có thể coi là người nhà họ Mạnh chúng ta!”

Nghe đến đây, tôi tức đến bật .

Đến lượt tôi ra mặt rồi.

16

“Mạnh Phương, chúng ta ly hôn đi.”

Tôi không muốn nhảm, mở lời là thẳng vào vấn đề.

Mạnh Phương tôi, không thể tin nổi: "Chỉ vì vừa nãy không trúng tuyển mà em muốn ly hôn? Lưu Tư, em thực tế quá rồi đấy?”

“Mạnh Phương, đừng giả vờ ngây thơ nữa. Trong nhà rõ ràng có mấy chìa khóa, tại sao lại không đưa cho tôi, cả nhà coi tôi là đồ ngốc phải không?”

Mạnh Phương và mẹ ta đều sững sờ.

“Tiểu Lưu, con đừng nghĩ nhiều, mẹ cũng chỉ mới tìm thấy chìa khóa thôi. Nếu con hỏi mẹ, mẹ có thể không đưa cho con sao?” Mẹ chồng cố gắng giải thích.

“Tôi không điếc, vừa nãy tôi đều nghe thấy cả rồi, tôi chỉ là người ngoài thôi, không cầm chìa khóa.”

Mạnh Phương không để ý đến điều đó, ra sức lay vai tôi:

“Cô biết chuyện chìa khóa từ lâu rồi đúng không, tại sao không thẳng ra? Nếu sớm cầu tôi đưa chìa khóa cho , hôm nay tôi đã không lỡ mất buổi phỏng vấn, chết tôi rồi có biết không?”

Ánh mắt ta như rắn độc.

“Đừng có linh tinh, đổ lỗi cho người khác để bản thân dễ chịu hơn đúng không? Tôi đã tám trăm lần rồi, có ai trong số các người thực sự muốn đưa chìa khóa cho tôi không?

“Đừng đến chìa khóa nữa, cả căn nhà này, từ cách trang trí, sắp xếp đồ đạc, đến cách cất đồ, có thứ nào không phải theo ý mẹ ? Có ai hỏi ý kiến tôi, tôn trọng tôi không?

“Những chiếc đinh treo đồ thỉnh thoảng lại xuất hiện trên tường, vô số móc treo trong bếp và nhà vệ sinh, cái xô hứng nước rỉ mãi không ngừng dưới vòi nước lau nhà, đám họ hàng đến ăn uống bất kể lúc nào, tùy tiện lục tung tủ quần áo của tôi, đi giày đi tất của tôi...

“Tất cả những điều đó, không có thứ nào không khiến tôi ngạt thở. Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, cả nhà các người cứ sống thế đi.”

Nói xong, tôi bỏ đi.

Tôi đã thu dọn hành lý quan trọng sau khi cửa vào nhà, xe tải chở đến căn nhà mới tôi .

Chỉ là khi Mạnh Phương về, ta không để ý đến những điều này.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...