Tôi vừa vừa thở hổn hển, Mạnh Phương cũng không tiện ép quá đáng.
“Được, cũng gọi điện hỏi mẹ xem sao.”
Mạnh Phương vẫn tiếp tục nhắn tin cho tôi, tin nào cũng hỏi tôi đã về nhà chưa.
Bây giờ toàn bộ hy vọng của ta đều đặt vào tôi.
Nhưng rất tiếc, ta chắc chắn sẽ thất vọng.
Mười phút sau, tôi đang định báo cáo tiến độ thì ta lại gọi trước.
“Vợ vợ, chắc là đã lấy rồi chứ? Gọi xe đưa đến đây ngay đi, trả thêm tiền cũng , bảo tài xế chở đến đây nhanh nhất có thể.”
“Ừm...” Tôi ấp úng.
“Cuối cùng là lấy chưa? Chuyện gấp như thế này rồi mà còn chần chừ gì nữa?” Giọng Mạnh Phương cao lên mấy tông.
Tôi sốt ruột đến muốn khóc: "Em đến cửa nhà rồi không có ai ở nhà cả, em gọi điện cho mẹ chồng mà không ai nghe máy, em vào nhà bằng cách nào đây?”
Mạnh Phương hoàn toàn cạn lời, mất một lúc mới phản ứng lại .
“Tôi tiếp tục gọi điện cho mẹ, nhanh chóng liên hệ với ban quản lý để tìm người mở khóa!”
Chưa kịp để tôi trả lời, ta đã cúp máy.
Thực ra ta không cần phải trông chờ vào mẹ chồng, một nhóm các bà lão như họ đang nhảy múa quảng trường, có thể không nghe thấy tiếng súng, chứ đừng đến tiếng chuông điện thoại.
Trường của em chồng và bố chồng tôi đều ở ngoại ô, càng không thể trông cậy .
Bây giờ ta chỉ có thể trông cậy vào tôi, một người ngoài.
Tôi chậm rãi gọi điện cho ban quản lý, nhờ họ tìm giúp một thợ mở khóa.
Vừa cúp điện thoại, Mạnh Phương đã gọi lại lần thứ n.
Tôi vội vàng khóc toáng lên: "Phải sao bây giờ, thợ mở khóa nhanh nhất cũng phải nửa tiếng mới đến , chắc chắn là không kịp rồi, gọi cho mẹ chưa?”
Mạnh Phương không kìm mà hét lên: "Điện thoại của mẹ không gọi , bảo tài xế đi nhanh lên, nếu không thì bảo ban quản lý dùng rìu chặt khóa cửa ra! Khóc lóc có ích gì?”
Tôi ngạc nhiên phản bác: "Nhưng ổ khóa này tận một vạn tệ, còn là nhờ người ở nước ngoài mua hộ, sao có thể hoại như , lãng phí quá.”
Mạnh Phương gào lên: "Đến nước này rồi còn gì nữa?! Tiết kiệm chút tiền đó có thể mang theo xuống mồ hay sao, nhanh lên! Đập cửa đi!”
Tôi giả vờ sợ hãi, lại yếu ớt hỏi một câu: "Vậy nếu mẹ về mà không tha cho em thì sao, em không dám vào đồ của mẹ, lần trước em chỉ dịch chuyển bàn ăn năm cm mà mẹ đã em ba ngày.”
Mạnh Phương hoàn toàn mất kiểm soát: "Đến nước này rồi! Cô còn chần chừ gì nữa, không kịp nữa rồi, tôi sẽ tự gọi điện cho ban quản lý!”
14
Cuối cùng, ban quản lý vẫn không mở cửa.
Họ không có dịch vụ này.
Hơn nữa, trước đây đã xảy ra một số vụ việc ngoài ý muốn trong khu nhà, chủ nhà nhờ ban quản lý cửa sau đó lại cầu ban quản lý bồi thường tiền cửa.
Vì , hiện tại ban quản lý cầu nếu muốn cửa, chủ nhà phải ký vào biên bản miễn trừ trách nhiệm trước.
Nhưng để soạn thảo biên bản miễn trừ trách nhiệm này rồi đưa cho phòng pháp chế của họ xem thì mất không chỉ một giờ.
Nghe tin này, Mạnh Phương gần như tuyệt vọng, đến cũng không nên lời.
Chỉ lặp đi lặp lại gọi điện cho mẹ chồng.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, ngay cả thợ mở khóa cũng đã đến.
Tôi vui mừng vội chia sẻ tin này với Mạnh Phương.
Anh ta phấn khích gọi video trực tiếp để xem thợ mở khóa.
Thợ nghiên cứu một lúc, khó xử : “Khóa này của hình như không phổ biến, chỉ có thể mở bằng cách , nếu cửa mà hỏng thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Trong video, Mạnh Phương vội vàng : “Không cần chịu trách nhiệm, không cần chịu trách nhiệm! Mở nhanh đi, cấp bách lắm.”
Thợ lại hỏi tôi: “Cô là chủ nhà à? Hay là ta? Nghe theo ai, đến lúc đó ai chịu trách nhiệm?”
Tôi đang định trả lời thì Mạnh Phương đã gần như suy sụp.
“Tôi là chủ nhà, nghe theo tôi, đập cũng phải đập, mọi tổn thất tôi tự chịu!”
Thợ gật đầu, lấy điện thoại ra: “Anh lại lần nữa, tôi quay lại bằng chứng.”
...
Mạnh Phương suýt khóc òa lên.
Tôi suýt bật .
Hoàn thành thủ tục, thợ bắt đầu việc.
Tất cả mọi người đều ta chằm chằm, Mạnh Phương còn cầu tôi quay trực tiếp toàn bộ quá trình cho ta.
Tôi thấy mồ hôi trên trán ta sắp rơi xuống, trông chật vật như thể đang chạy nạn.
Nhưng đáng tiếc là sau một hồi lâu, thợ lắc đầu.
“Khóa này của tôi chưa từng thấy, đập cũng không đập ra , muốn cửa thì chỉ có thể dùng cưa điện để cưa cửa chống trộm.”
Bạn thấy sao?