[FULL] Gậy Ông Đập Lưng Ông
Tác giả: Sơn Đình Liễu
Edit: Yêu Phi
☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★
Kết hôn đã nửa năm, tôi vẫn chưa có chìa khóa của nhà tân hôn.
Mỗi lần phàn nàn với chồng rằng điều này quá bất tiện, ta luôn viện đủ lý do để lấp liếm.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là, cả bố mẹ chồng lẫn em chồng, ai cũng giữ một chìa.
Tôi không cãi vã, cũng không ầm lên.
Cho đến ngày chồng tôi phải đi phỏng vấn thi công chức, ta quên mang theo thẻ dự thi, bảo tôi mang đến, vì tôi không thể vào nhà nên ta phải tiếc nuối bỏ thi.
Cuối cùng, chồng tôi bực bội với mẹ mình:
“Bị mẹ rồi đấy! Mẹ đang yên đang lành lại cứ nhất quyết bắt con không đưa chìa khóa cho ấy gì?”
1
Ngày Thất tịch, sếp đột nhiên phát lòng từ bi cho chúng tôi về sớm để về nhà đón lễ.
Đến cửa nhà, tôi mới nhớ ra mình không có chìa khóa, về sớm quá nên không vào .
Vừa định đi loanh quanh khu nhà chờ chồng đi về mở cửa thì loáng thoáng nghe thấy trong nhà có tiếng nhạc.
Tôi mừng thầm, tưởng chồng cũng về sớm, vội vàng gõ cửa.
Tôi gõ một lúc, người mở cửa lại không phải chồng.
Em chồng Mạnh Viên mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn trừng mắt tôi.
Cô ta mặc bộ đồ tập bó sát, đang tập nhảy theo TV, có lẽ bị tôi gián đoạn chẳng buồn chào hỏi tôi.
Tôi hơi khó chịu trong lòng, vẫn lịch sự hỏi: “Sao nay em lại đột nhiên đến thế? Mẹ có đi cùng không?”
“Đột nhiên là sao? Đây là nhà trai tôi, tôi muốn đến thì đến. Trước khi đến còn phải xin phép chị chắc?”
Mạnh Viên cáu kỉnh đáp lại tôi.
Cô ta vẫn tiếp tục tập thể dục, chân vẫn đi đôi giày thể thao tôi mới mua vẫn đang để trên kệ giày.
Tự nhiên như thể tôi mới là khách ở đây.
Tôi nghẹn họng không gì.
Kết hôn nửa năm, tôi sớm phát hiện ra em chồng thích móc với cả nhà, như thể ai cũng nợ ta .
Chồng thường an ủi tôi, Mạnh Viên không coi tôi là người ngoài, bảo tôi đừng chấp nhặt với ta.
Tôi không muốn để ý đến ta, quay người định về phòng thay đồ ở nhà.
Vô liếc mắt, tôi phát hiện trên bàn trà bày đầy các loại đồ ăn vặt mới bóc, cũng là đồ tôi mới mua trên mạng hôm qua.
Tôi bực bội trong lòng.
Lần nào em chồng đến nhà tôi cũng như .
Thích lục tung đồ đạc của tôi, thấy gì thích là tự tiện lấy ra ăn và dùng.
Như thì cũng đành thôi, vấn đề là ta luôn bày cả đống rác mà không dọn dẹp.
Bỗng tôi thấy trên bàn có một chùm chìa khóa, trông rất quen mắt.
Giống hệt chìa khóa cửa nhà tôi.
Hồi mới cưới, chồng đã khoe với tôi rất lâu, ta đặc biệt mua một ổ khóa cao cấp từ nước ngoài, rất an toàn và hình dạng chìa khóa độc nhất vô nhị.
Điểm trừ duy nhất là chỉ có hai chìa, cho nên chồng cầm một chìa, mẹ chồng cầm một chìa.
Nhưng vấn đề là, vào con thú bông treo trên chùm chìa khóa trước mắt, rõ ràng không phải chìa khóa của mẹ chồng.
“Nhìn gì thế, chẳng qua là ăn chút đồ ăn vặt thôi, đồ nhà trai tôi thì cũng là của tôi, tôi muốn ăn thì ăn, keo kiệt thế.”
Mạnh Viên lườm một cái.
Tôi cầm chìa khóa lên, lạnh lùng hỏi: “Đây là chìa khóa của em à?”
Mạnh Viên có vẻ hoảng loạn, vội vàng tiến lên giật chìa khóa từ tay tôi, nhét vào túi xách của mình.
“Chị quan tâm nhiều thế gì? Không ai dạy chị không vào đồ của người khác à?”
Tâm trạng tôi chùng xuống, định hỏi tiếp thì cửa chính bị mở ra.
Bố chồng đã lâu không đến cũng đến.
Thấy tôi đứng trong phòng khách, ông ta có vẻ không tự nhiên.
Nhưng chỉ ngẩn ra một lúc, ông ta đã nhanh chóng rút chìa khóa ra khỏi ổ khóa, cất vào túi quần.
Trong tích tắc, tôi thấy sợi dây đỏ trên chùm chìa khóa của ông ta và sợi dây móc chìa khóa của mẹ chồng cũng hoàn toàn khác nhau.
Còn gì không hiểu nữa.
Trong nháy mắt, máu trong người tôi dồn hết lên đỉnh đầu.
Cảm giác bị cả nhà lừa dối và đề phòng ập đến như vũ bão.
Bố chồng gượng: “Sao hôm nay Tiểu Lưu lại tan sớm thế?”
"Vâng, bố đến ạ." Tôi cố cắn môi, cứng nhắc đáp lại.
Tôi giả vờ không để ý đến chuyện chìa khóa, nhanh chóng quay về phòng.
2
Đóng cửa lại, nước mắt không kìm rơi xuống.
Hóa ra không chỉ mẹ chồng và chồng có chìa khóa, mà cả bố chồng cũng có, thậm chí cả em chồng cũng có.
Kết hôn đã tròn nửa năm, mà cả nhà, chỉ có tôi, người vợ của căn nhà này lại không có cái gọi là chìa khóa “nhà tân hôn”.
Bạn thấy sao?