Gặp Phải Trà Xanh [...] – Chương 6

6

 

Bố mẹ ấy thấy lập tức tiến tới, tát một cái và giật tóc mắng chửi thậm tệ: “Mày còn biết xấu hổ không, gửi mày đi học mà lại mấy chuyện không ra gì ở đây.”

 

“Mày vay tiền đó gì? Đưa hết cho thằng đàn ông này phải không!”

 

Những lời thô tục không ngừng truyền đến tai tôi, khiến tôi phải nhíu mày.

 

Có vẻ như gia đình Du Gia Lệ phức tạp hơn tôi nghĩ.

 

Tôi quay người muốn rời đi, Du Gia Lệ đẩy bố mẹ ra, xông đến trước mặt tôi, giơ tay định đánh.

 

“Tôi đã là tự mình giải quyết, không cần cậu xen vào! Sao cậu lại phải hạ mình báo với giảng viên? Chỉ sợ tôi thành công hơn cậu sao?”

 

Trương Triều thấy ấy giơ tay lên, liền lao tới đẩy ấy ngã xuống, đứng chắn trước tôi.

 

“Du Gia Lệ, điên rồi à?”

 

Tôi ngỡ ngàng, thậm chí nghi ngờ ấy mắc chứng hoang tưởng bị .

 

Cô ấy ngã ngồi dưới đất, nước mắt hòa lẫn với lớp phấn nền, để lại hai vệt trắng trên mặt.

 

Thật thảm .

 

“Trương Triều, sao lại đối xử với em như , trước đây đâu có như thế!”

 

Cảnh tượng hỗn loạn.

 

Tôi hắng giọng, cầu mọi người giữ im lặng.

 

Quay người về phía Du Gia Lệ, nâng cằm lên và từng chữ: “Du Gia Lệ, nhà tôi mở công ty, những chi tiêu lớn mà tưởng chỉ là tiền tiêu vặt của tôi thôi, đang so sánh cái gì với tôi chứ?”

 

“Còn về Trương Triều, tôi đã không cần ta nữa, ta vẫn không chọn . Cô thích so sánh với tôi, trong mắt tôi, chưa bao giờ có cả, chứ đừng là sợ sống tốt hơn tôi.”

 

“Nếu thực sự mắc chứng hoang tưởng bị , tôi có thể cho ít tiền để đi khám đầu óc.”

 

Cô ấy điên cuồng lắc đầu: “Sao có thể như ? Từ khi nhập học đến giờ, đồ ăn mặc của cậu trông cũng bình thường, hoàn toàn không giống người giàu có.”

 

Tôi lấy chìa khóa xe mới mà bố tôi mua ra, vung vẩy trước mặt ấy.

 

Thật ra với bố tôi, nó không đắt, chỉ vài trăm vạn.

 

Nhưng với một sinh viên như tôi, nó khá là xa xỉ.

 

Mẹ tôi cũng đừng quá khoe khoang, tránh bị người khác đồn thổi những điều không hay.

 

, tôi chưa bao giờ mang nó đến trường.

 

Cô ấy nhận ra biển số xe.

 

Trước đó, có một chiếc xe đỗ trước cổng trường, một bước xuống từ đó.

 

Lúc ấy ấy mỉa mai với tôi: “Không biết ta dùng gì để đổi lấy cái đó.”

 

Du Gia Lệ hoàn toàn mất hết sức lực, bố mẹ vì cảm thấy mất mặt nên đã sớm rời đi.

 

Để lại một mình ở trung tâm của dư luận.

 

Xung quanh có không ít người đứng xem, nhiều người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh, quay phim.

 

Trong khuôn viên trường đại học, chẳng bao giờ thiếu những câu chuyện lạ lùng.

 

“Du Gia Lệ thật không biết xấu hổ, người ta giàu như thế, ai thèm so bì với ta.”

 

“Đúng , hơn nữa ta còn dụ dỗ Trương Triều, tôi đã ra từ lâu rồi.”

 

“Chỉ là Giang Chi lười so đo, nếu là tôi thì đã đăng lên bức tường tỏ của trường để ta không dám ra ngoài rồi.”

 

Tôi những người đó, không cảm thấy hả hê.

 

Kể cả mấy cùng phòng của Trương Triều, họ đều biết rõ ấy và Trương Triều ngầm chơi game cùng nhau mỗi ngày.

 

Thậm chí còn chơi cùng với họ.

 

Nhưng không một ai với tôi về chuyện này.

 

Tất cả mọi người đều ngầm đồng ý với hành của ấy.

 

Không ai phật lòng ta, cũng chẳng ai phật lòng tôi.

 

Giờ đây, khi "tường đổ" mọi người lại tranh nhau chê bai.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...