Gặp Phải Trà Xanh [...] – Chương 4

4

 

Trương Triều sớm nhận ra tôi không biết chơi game, chỉ là một người chơi sử dụng tiền.

 

, thường đưa tôi đi đánh đôi, dạy tôi những thao tác cơ bản.

 

Mọi người trong nhóm rằng đã có người mới quên người cũ.

 

Trương Triều chưa kịp trả lời, Du Gia Lệ đã chua chát nhắn: “Không sao đâu, chúng tôi chỉ là cặp đôi trong game thôi, chứ không phải thật.”

 

Tôi ngồi trong phòng ký túc xá câu ấy, suýt chút nữa bật .

 

Hóa ra ấy cũng biết tự mình nhận ra.

 

Cô ấy ngồi cạnh tôi, chờ đợi Trương Triều lên tiếng phản bác, chỉ gửi một biểu cảm vô thưởng vô .

 

Rồi tắt máy dẫn tôi đi ăn lẩu.

 

Dù trong game hay ngoài đời, dù ấy có chạy theo Trương Triều thế nào.

 

Chỉ cần tôi vẫy tay, vẫn là của tôi.

 

Nhưng con chó này, tôi cũng không muốn nữa.

 

Nhìn gắp đồ ăn cho tôi, rót nước, lấy túi, tôi chỉ thấy ghê tởm.

 

“Trương Triều, thấy Du Gia Lệ thế nào?”

 

Tay cầm đũa chững lại, gượng: “Sao em lại nhắc đến ấy?”

 

Tôi thở dài, không muốn vòng vo nữa.

 

“Anh biết ấy thích , và cũng không từ chối đúng không?”

 

Anh đặt đũa xuống, ánh mắt đầy van nài: “Chi Chi, ấy không có gì cả, thật mà!”

 

Tôi lấy ra ảnh chụp màn hình tên cặp đôi trong game của họ, khoanh tay .

 

Anh hoảng hốt, lắp bắp giải thích: “Em biết mà, luôn dùng tên này, là ấy tự đổi. Anh sẽ đổi tên ngay bây giờ.”

 

Anh thậm chí không dám hỏi rằng tôi lấy ảnh từ đâu.

 

Hôm đó, khi Du Gia Lệ đăng nhập lại, tên ID game của Trương Triều đã đổi thành tên của tôi.

 

Mọi người trong nhóm đều hỏi có chuyện gì xảy ra, “Triều Mộ” giờ chỉ còn lại một người.

 

Cô ấy rõ ràng trở thành trò , không nên lời.

 

—-----

 

Khi tôi về ký túc xá, ấy giận dữ cầm điện thoại chất vấn tôi: “Đây là tài khoản phụ của cậu phải không?”

 

“Đừng cố màu, bỏ ra nhiều tiền như thế để gì? Trương Triều đã mặc nhiên chấp nhận những gì tôi , ấy chẳng quan tâm đến cảm của cậu. Anh ấy mua trà sữa cho tôi, chơi game với tôi. Nếu ấy thật sự cậu, sao có thể để tôi tiếp cận?”

 

“Tôi khuyên cậu rút lui sớm, đừng bỏ quá nhiều tiền để rồi cuối cùng mang nợ chồng chất, người đàn ông cũng chẳng giữ .”

 

Giọng ấy khản đặc, mắt đỏ hoe, trông thật đáng thương.

 

Vì một người coi ấy là trò tiêu khiển, đến lúc này vẫn còn cứng đầu.

 

“Nếu cậu thật sự thích, cứ lấy đi, xem ta có cần cậu không.”

 

“Chỉ là đừng tức giận mà đập thêm cái điện thoại nào nữa, chắc cũng chẳng còn tiền mà mua cái mới đâu nhỉ.”

 

Trước mặt ấy, tôi gọi cho Trương Triều.

 

Vậy thì tôi sẽ cho ấy một câu trả lời.

 

Bên kia chưa kịp mở miệng, tôi đã hỏi thẳng: “Trương Triều, cùng phòng của em thích , nghĩ sao?”

 

Tôi ấy với vẻ mặt đầy mong đợi mà thấy buồn .

 

Cô ấy thật sự nghĩ rằng việc chơi game lúc rảnh rỗi có thể chứng minh rằng Trương Triều cũng có cảm với mình.

 

Nhưng rõ ràng, điều đàn ông không quan tâm nhất đôi khi chính là cảm.

 

Trương Triều chậm rãi mở lời: “Cô ấy chẳng là gì cả, yên tâm Chi Chi, chỉ em thôi.”

 

Tôi lập tức cúp máy, không muốn nghe thêm những lời vô nghĩa từ ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...