3
Lúc này điện thoại tôi rung lên, Trương Triều nhắn tin lại.
“Có chuyện gì Chi Chi, vừa nãy đang chơi game nên không nghe thấy.”
Tôi gọi điện cho : “Em thấy không vui, ra ngoài với em đi.”
Trương Triều có chút do dự: “Nhưng mà muộn rồi, hơn nữa chưa chơi xong trận game…”
“Game có quan trọng hơn em không?” Tôi ngắt lời .
Anh không từ chối nữa.
Trước khi rời đi, tôi về phía Du Gia Lệ, ấy vẫn ngồi im không gì, mắt chằm chằm vào màn hình trò chơi.
Có lẽ ấy đang nhớ lại trận đấu năm người đầy ngọt ngào.
“Không cần phải chờ cửa cho tôi đâu.”
Bóng lưng ấy rõ ràng cứng đờ.
Chỉ cần tôi lên tiếng, người bị bỏ lại sẽ luôn là ấy.
Sáng hôm sau khi tôi trở về, Du Gia Lệ không có ở đó.
Nhưng trong thùng rác của ấy lại có một chiếc điện thoại bị vỡ vụn.
Tôi nhạt, xem ra đêm qua ấy đã tức giận đến mức nào.
Trong phòng ký túc xá này, mọi người luôn nghĩ rằng điều kiện gia đình ấy là tốt nhất.
Và ấy cũng chưa bao giờ che giấu tính cách công chúa của mình.
Nhưng tôi biết, điều kiện của ấy chỉ thuộc dạng trung bình khá mà thôi.
Tôi từng nghe ấy phàn nàn với gia đình rằng tiền sinh hoạt không đủ, nhiều khi chi tiêu cũng chỉ là “ màu”.
Ngược lại, từ đầu, tôi luôn tuân thủ quan điểm của mẹ tôi.
Ra ngoài không nên khoe khoang sự giàu có.
Mọi người đều nghĩ rằng Trương Triều chi rất nhiều tiền cho tôi, thực tế, tôi cho ấy còn nhiều hơn.
Anh ấy thậm chí đã từng rằng sau khi tốt nghiệp, muốn việc tại công ty của bố tôi.
Anh ở bên tôi, một phần cũng vì điều kiện của tôi.
Nhưng tôi không để ý, đó là vốn của tôi.
Tôi đã bỏ tiền ra, mua một tài khoản game đầy đủ skin và cấp độ cao nhất.
Còn nhờ người chơi đạt tiêu chuẩn quốc gia cho hai nhân vật hot nhất.
Khi tôi dùng tài khoản đó tham gia đội game của Trương Triều, quả nhiên tôi thấy Du Gia Lệ ở trong đó.
Thậm chí còn có cả bốn cùng phòng của .
Tôi cảm thấy ghê tởm, bình thường họ gặp tôi gọi là “chị dâu”.
Có lẽ sau lưng, trong game, họ cũng gọi ấy như .
【Triều: Chào mừng thành viên mới, lại thêm một bà trùm giàu có.】
Anh biết tôi không chơi game, nên sẽ không nghi ngờ tôi.
Nhiều người trong đội ra chào mừng, chỉ riêng Du Gia Lệ không gì.
Tôi nhắn một câu nhẹ nhàng trong nhóm: “Có cần tài trợ không?”
Lúc này Du Gia Lệ mới trả lời.
【Mộ: Tài trợ thì cần nhiều tiền đấy, nghĩ kỹ đi, đừng cố quá không gượng nổi.】
Mọi người trong nhóm đồng loạt hùa theo, chê tôi màu.
Xem ra Du Gia Lệ có chút quyền lực trong nhóm này.
【Chi: Không cần nghĩ, mỗi tháng 50 vạn đủ không?】
Tôi gửi luôn hình ảnh chuyển khoản cho đội trưởng, cả nhóm bùng nổ.
Không ai còn dám nghi ngờ tôi, ngược lại bắt đầu bàn luận về chủ đề mới xoay quanh tôi.
Trong hàng trăm tin nhắn, không còn ai nhắc đến ấy nữa.
Tôi từ một người mới trong nhóm, ngay lập tức trở thành phó đội tung hô.
Thậm chí đội trưởng còn rằng có thể nhường cho tôi cái tên hư danh.
Trong khi đó, Du Gia Lệ, người đã cống hiến và bận rộn từ lâu, chỉ là một quản lý mà thôi.
Bạn thấy sao?