Bàn tay Phó Trinh chậm rãi nắm chặt, cảm thấy những lời này hoàn toàn có thể đánh gục mình.
"Lúc ấy người ta đã sắp xếp nội bộ xong rồi, là Đường Gia viết thư khiếu nại cầu công khai thành tích, vị trí kia mới rơi xuống đầu . Nhưng cũng chính vì thế mà cậu ấy đắc tội với rất nhiều người, về sau ba cậu ấy bỏ trốn, Đường Gia và mẹ bị rất nhiều người khó dễ."
Một bàn tay vô hình bóp chặt cổ Phó Trinh hắn không thể thở nổi.
Cô ấy bị người ta ức hiếp, là bởi vì chuyện này sao?
Tiểu Thu tiếp tục :
"Lúc ấy đang đi thi đấu bên ngoài, hơn một tuần không gọi điện thoại cho nên hẳn là không biết những chuyện long trời lở đất ở nhà. Nhà họ Đường ngã, ba cậu ấy dẫn nhân bỏ trốn, một đống chủ nợ mỗi ngày đến cửa quấy rối Đường Gia và mẹ cậu ấy. Dì tự sát, Đường Gia bị người ta cưỡng bức, sau đó thì phát bệnh."
"... Thời điểm bệnh nghiêm trọng nhất tôi không dám rời khỏi cậu ấy một giây nào, cậu ấy bị tra tấn không còn ra hình người nữa."
Tiểu Thu chòng chọc vào Phó Trinh: "Lúc gặp tai nạn giao thông, Đường Gia cứ khóc mãi xin tôi để cậu ấy chết, cậu ấy sao đi tìm ?"
Mặt Phó Trinh xám ngoét như tro, nhắm chặt mắt.
Ký ức trong mấy tháng này điên cuồng tra tấn hắn.
Hắn ngầm đồng ý để quản lý chuốc say Đường Gia, đưa vào phòng mình, lợi dụng cơn say dụ dỗ ấy lời thật lòng, rồi lại ngụy tạo một bản hợp đồng giả chỉ để bộ dạng đau khổ rối rắm của .
Hết nhục rồi lại trêu .
Cuối cùng còn cố chấp nhốt vào bệnh viện tư ở ngoại thành, Tiểu Thu đến tìm bao nhiêu lần hắn cũng không chịu gặp.
Hắn hỏi có bệnh phải không, hắn hỏi vì sao năm đó không chết luôn đi.
Ánh mắt Đường Gia từ từ trống rỗng, thường xuyên hắn không nhúc nhích.
Hắn tưởng lầm rằng khi đó còn hắn.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ Đường Gia đang lặng lẽ chất vấn hắn, vì sao lại nhẫn tâm đối xử với như .
"Vì sao… không cho tôi biết?"
Tiểu Thu khóc thất thanh: "Chúng tôi phải giải thích thế nào?"
"Cậu ấy bị bệnh, ngay cả hy vọng sống cũng quá xa vời, chuyện duy nhất có thể chỉ là để người cậu ấy quan tâm không suy sụp vì cậu ấy. Đường Gia xem việc học hành của quan trọng hơn hết thảy mọi thứ, cuộc thi kia là nỗ lực của , cũng là cơ hội cậu ấy liều mạng mới đổi . Cậu ấy chỉ hy vọng sống tốt. Phó Trinh, cậu ấy đáng chết lắm đúng không?"
Cô ấy đáng chết lắm đúng không?
Những lời này tựa như một cây búa tạ hung hăng nện mạnh vào lòng Phó Trinh.
Quấy rầy , tra tấn , lấy ra trò tiêu khiển, là hắn.
Biết có giáo dưỡng nên lấy hợp đồng ra sỉ nhục , là hắn.
Kẻ đáng chết cũng là hắn.
"Chúng tôi đã thử rất nhiều cách để Đường Gia nuôi dưỡng ý chí muốn sống, cuối cùng phát hiện chỉ có một cách là dùng ."
Đột nhiên Phó Trinh không dám nghe tiếp.
Tiểu Thu khổ: “Là tên , cậu ấy vĩnh viễn nhớ rõ là “sự nghiệp lớn” của cậu ấy.”
Bạn thấy sao?