Gặp Lại Tình Cũ [...] – Chương 3

Nhưng mấy lời này tôi không thể ra, không thì tôi với Thẩm Dịch An chắc chắn không rời đi nổi.

Thẩm Dịch An khởi xe, tôi lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ.

Đường đến trường khoảng một tiếng, đúng là tra tấn tinh thần.

May mà trên đường rất im lặng, xe thì bật sưởi, ấm áp khiến tôi lơ mơ muốn ngủ.

“Bên kia có chăn đấy, muốn ngủ thì tự lấy.” – Anh đột nhiên lên tiếng.

Tôi lờ đờ mở hộp đựng đồ, lại thấy đó là cái chăn tôi từng tặng trước kia.

Màu trắng hồng, đặt cố ý ở ghế phụ, là món đồ đánh dấu “lãnh thổ” của ngày nào.

Tôi lập tức thấy không thoải mái, cầm lên thì ngại, bỏ lại cũng kỳ, cuối cùng lại lỡ miệng :

“…Cái này còn giữ à? Không sợ người khác thấy rồi hiểu lầm sao?”

6

Thẩm Dịch An vừa lái xe vừa đáp: “Ừ, dùng vẫn tốt, vứt thì tiếc.”

Anh liếc tôi: “Nếu em muốn thì tặng lại cho em.”

“…”

Tôi nghiến răng: “Thẩm Dịch An! Rõ ràng cái này là em mua tặng !”

Anh nhướng mày: “Em tặng thì là của rồi, có quyền xử lý. Còn em không có quyền can thiệp.”

Ý là, tôi – cũ – không có tư cách can thiệp.

Tôi tức tối siết chặt cái chăn, định lý luận cho rõ ràng với một trận thì —

Bỗng có một cú va mạnh từ phía sau!

Xe chao đảo dữ dội, tôi hoảng loạn, theo bản năng nhắm mắt lại.

Xe bị đâm đuôi.

Khi tôi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, thì Thẩm Dịch An đã dừng xe và nghiêng người sang.

“Miêu Miêu? Em không sao chứ?”

Giọng căng thẳng, lo lắng.

Tôi mở mắt, vẫn còn sợ hãi, thẳng vào đôi mắt sâu hun hút tràn đầy lo âu ấy.

Bộ dạng này của Thẩm Dịch An, tôi rất hiếm khi thấy, thậm chí có phần xa lạ.

Trong trí nhớ, luôn bình tĩnh, điềm đạm, dường như không gì có thể khiến dao .

Tôi vào đôi mắt , trong đó phản chiếu hai bóng người nhỏ xíu — chính là tôi và .

Tôi ngẩn người.

“Miêu Miêu?”

“Cạch” một tiếng, dây an toàn tháo ra, Thẩm Dịch An nắm lấy tay tôi, như muốn kiểm tra kỹ xem tôi có bị thương không.

Tim tôi đập thình thịch hai cái, vội vàng nghiêng người né: “Em… em không sao!”

Anh khựng lại, yết hầu chuyển .

“…Vậy thì tốt rồi.”

Nhưng lại quên không buông tay tôi ra.

Nơi chạm vào bắt đầu nóng rực, như thiêu như đốt khiến toàn thân tôi đỏ bừng.

Tôi đang bối rối không biết thoát khỏi huống này thế nào thì chủ xe phía sau đã chạy tới, đứng ngoài cửa sổ xe liên tục xin lỗi:

“X-xin lỗi! Tôi thật sự không cố ý!”

Tôi run run nhắc nhở: “…Hay là ra xem xe bị sao rồi?”

Thẩm Dịch An dường như lúc đó mới hoàn hồn, rốt cuộc cũng buông tay ra rồi xuống xe.

“Xin lỗi , thật sự là lỗi của tôi, tôi sẽ bồi thường đầy đủ…”

Tôi điều chỉnh lại hơi thở, nghiêng đầu ra ngoài.

Là một xinh đẹp, tóc dài đen mượt, gương mặt căng thẳng, đến tôi còn thấy xót thay.

“Toàn bộ là lỗi của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Cô ấy cắn môi, Thẩm Dịch An, má hơi ửng đỏ: “Hay là… mình kết WeChat đi? Sau này dễ liên lạc giải quyết hơn…”

Tôi ngoảnh mặt đi, vừa vô thức vò vò cái chăn nhỏ, vừa nghĩ thầm — cái mặt của người này, đúng là tai họa thật.

Ngay cả bị đâm xe mà cũng có thể câu một đóa đào hoa.

Nhưng sau đó tôi lại nghe thấy Thẩm Dịch An đọc một dãy số điện thoại.

Hừ, cái đồ đàn ông tệ bạc, tôi biết ngay mà—

Khoan đã!

Hình như… có gì đó sai sai?

Sao ta lại đọc… số điện thoại của tôi?!

Tôi sửng sốt ló đầu ra ngoài xe, đúng lúc chạm phải ánh mắt của ấy.

Giọng Thẩm Dịch An vẫn lạnh lùng, rõ ràng:

“Chuyện không nghiêm trọng, không cần kết WeChat. Nhưng trong xe có một bé bị hoảng, phiền chuyển khoản trực tiếp cho ấy là .”

7

“Cô bé con”?

Anh ai là bé con đấy!

Tên này không phải lần đầu mang tuổi tác ra đè tôi rồi!

Tôi đang định lý luận cho ra nhẽ thì kia lúng túng lên tiếng: “Xin lỗi nhé, tôi không biết ấy đã có rồi.”

???

Tôi không phải! Tôi không có mà!

Cô ấy bước lên trước một bước: “Vậy… tôi chuyển khoản cho nha?”

“…”

Tôi nhanh gọn mở mã thanh toán.

Tên đàn ông thối tha kia lấy tôi bia đỡ đạn, tôi thu chút phí thì cũng hợp lý thôi nhỉ?

Thẩm Dịch An lên xe lại, tôi lắc lắc điện thoại: “Thật sự là chuyển cho tôi à?”

Xét theo giá trị chiếc xe của Thẩm Dịch An, khoản bồi thường từ kia cũng không nhỏ.

Anh thẳng phía trước: “Cứ giữ lấy đi. Chú Nguyễn đã dặn phải đưa em đến trường cẩn thận. Nói cho cùng, cũng là lỗi của .”

Tôi bĩu môi, quay đầu ra ngoài cửa sổ, không hiểu sao trong lòng bỗng thấy nghèn nghẹn.

Đúng là miệng lưỡi đàn ông không đáng tin chút nào.

Cái gì mà “ bé con”, gì mà “bồi thường”, rốt cuộc cũng chỉ vì nể mặt ba tôi thôi.

Tôi mệt mỏi nhắm mắt.

Nửa chặng đường còn lại, hai người đều im lặng.

Thẩm Dịch An giữ đúng lời, đưa tôi đến tận cổng trường.

Lúc ấy đã xế chiều, người ra vào tấp nập.

Không muốn ở cùng lâu hơn, tôi vội vàng xuống xe.

Vừa đóng cửa, đã có người gọi tôi lại.

“Miêu sư tỷ?”

Tôi ngạc nhiên quay lại: “Chu Xuyên?”

“Trùng hợp ghê.” Chu Xuyên tiến đến, ánh mắt lướt qua xe của Thẩm Dịch An, rồi thăm dò: “Chị vừa hẹn hò về à?”

Cửa sổ xe còn mở một nửa, khoảng cách lại gần thế này, tôi không muốn Thẩm Dịch An nghe thấy mà hiểu nhầm, nên theo phản xạ liền phủ nhận: “Không phải. Em… em vừa từ nhà về, hàng xóm tiện đường chở qua thôi.”

“À, ra !”

Chu Xuyên như thở phào nhẹ nhõm, nụ trên mặt cũng rạng rỡ hẳn lên.

“Vậy chị ăn gì chưa? Cổng Tây trường mình vừa khai trương một quán nướng, siêu ngon luôn. Em mời chị ăn nhé?”

Tôi đột nhiên thấy hơi hối hận.

Khi còn đang nghĩ cách từ chối sao cho khéo thì — Thẩm Dịch An gõ gõ vào cửa kính xe.

Tôi quay lại, thấy đưa điện thoại ra, ánh mắt ẩn trong bóng râm, xa cách và hờ hững.

“Người lớn đầu rồi mà trí nhớ kém thế à?”

???

Tôi tức giận giật lấy điện thoại, nghiến răng: “Em bị hoảng loạn, nhất thời quên mất thì sao?”

Anh nghiêng đầu tôi.

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt trong vắt như nước của dường như lướt qua tôi, dừng lại trên người Chu Xuyên phía sau.

Không khí lặng đi một giây.

Rồi thu lại ánh , khóe môi khẽ cong, như thể bật rất khẽ:

“Được rồi, trẻ con thì có đặc quyền. Nhưng thứ Năm nhớ hẹn đấy.”

???

Không phải chỉ là thứ Năm tháo chỉ thôi à? Làm gì mà kiểu đó?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...