Gặp Lại Tình Cũ [...] – Chương 2

Từ lúc ấy vào đại học đã rất ít khi về, sau này đi lại càng bận hơn.

Nhưng lý do chính là: chúng tôi từng hẹn hò giấu gia đình suốt một năm, không ai biết cả.

Sau khi chia tay, ấy đương nhiên không có lý do gì để ghé lại nữa.

Thẩm Dịch An liếc tôi một cái, rồi nhanh chóng thu ánh mắt về.

Ba ấy vào bếp phụ ba tôi, còn mẹ thì ở lại phòng khách, cùng mẹ tôi ngồi ăn hạt dưa tám chuyện.

Ánh mắt mẹ tôi ấy chẳng khác gì con trai ruột.

“À đúng rồi, nghe Diệc An giờ đang ở bệnh viện nha khoa thành phố C đúng không? Giỏi thật đấy! Không như con bé Miêu Miêu nhà tôi, sắp tốt nghiệp rồi mà suốt ngày chỉ biết chơi thôi!”

Dì Chu thở dài: “Chỉ tiếc là thằng bé nhà tôi mãi không chịu ai, tôi với ba nó lo muốn chết. Con trai tới tuổi này rồi, mà cứ kéo dài hoài thì gì còn nào để ý nữa chứ?”

“……”

Tôi thấy ngượng quá nên lẻn ra ban công trốn, chỉ mong thoát khỏi cái không khí ngột ngạt đó.

Không ngờ Thẩm Dịch An cũng đi theo ra ngoài.

“Thế nào rồi?” Anh hơi nhướng cằm, rõ ràng đang hỏi chuyện cái răng khôn.

Tôi hùng hồn đáp: “Tốt lắm, không còn cảm giác gì nữa luôn.”

Anh bất ngờ nghiêng đầu, khẽ một cái.

???

Cười gì ?!

Anh đột nhiên tiến lại gần, tôi theo phản xạ lùi về sau, bắp chân đụng phải ghế nên đành phải đứng yên.

Khoảng cách quá gần, gần đến mức nghe cả hơi thở của nhau.

Anh hơi cúi đầu, ngón tay chạm vào má tôi, giọng trầm khẽ vang:

“Há miệng ra.”

4

Mặt tôi bỗng nóng bừng như bốc cháy.

Tình huống này… sao mà giống hệt ngày hôn đầu tiên thế chứ.

Tối hôm kết thúc kỳ thi đại học, tôi uống khá nhiều, nửa đêm chạy đi tỏ với Thẩm Dịch An.

“Thẩm Dịch An, trai em nha?”

Anh hơi nheo mắt: “Uống bao nhiêu rồi?”

Tôi lấy rượu can đảm, bướng bỉnh :

“Em đang rất tỉnh táo. Thẩm Dịch An, nếu đồng ý thì gật đầu, không đồng ý thì lắc đầu.”

Anh cứ lặng lẽ tôi như .

“Được rồi, em hiểu rồi.” Tôi nhún vai, quay lưng định bỏ đi, thì bị kéo giật lại.

“Nguyễn Miêu Miêu, là em chủ đấy nhé, phải giữ lời.”

Trong đôi mắt đen bình tĩnh của như có ánh sao le lói, tôi bối rối trong thoáng chốc, giây sau đã chẳng còn nghĩ ngợi gì nữa.

— Anh cúi người hôn tôi.

Tôi hoàn toàn đơ người.

Tuy tôi đã thầm thương từ lâu, khi khoảnh khắc ấy đến thật, tôi lại quá đỗi luống cuống.

Hình như khẽ , giọng khàn nhẹ và ấm áp, không thể kháng cự nổi:

“Ngoan, há miệng ra.”

Hình ảnh quá khứ và hiện tại như chồng lên nhau, đến cả hương vị lạnh mát trên người cũng vẫn y nguyên như cũ.

“Đang nghĩ gì đấy, mặt đỏ thế?” Thẩm Dịch An nhướng mày, khóe môi cong cong:

“Tôi chỉ xem xem vết thương của em có bị viêm không thôi.”

Tôi chợt bừng tỉnh, xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ ngay lập tức.

Lúc này mà chột dạ thì chẳng phải là thua sạch sao!

Nhìn thì !

Thẩm Dịch An im lặng một lát, rồi bất ngờ bật :

“Ngày hôm đó nhận nụ hôn đầu, em đâu có trông chính nghĩa, kiên cường như bây giờ.”

???

Tôi còn chưa kịp phản bác, đã tiếp: “May mà không bị viêm.”

Hàng mi khẽ rũ xuống, tôi không rõ biểu cảm, lại mơ hồ cảm thấy — hình như vừa thở phào nhẹ nhõm.

Tim tôi chợt lệch một nhịp.

“Miêu Miêu? Diệc An? Ăn cơm thôi!”

Mẹ tôi gọi từ phòng khách, hình như còn đang về phía này.

Anh đã buông tay ra, âm thầm lui về sau một bước.

Tôi thở phào, không hiểu sao lại cảm thấy hụt hẫng.

Thẩm Dịch An đút một tay vào túi quần, thong thả đi sau lưng tôi, giọng nhàn nhạt:

“Chột dạ thế?”

Tôi khựng lại, không nhịn quay đầu trừng , nhỏ giọng gắt:

“Không chột dạ sao ? Dù sao em cũng là người đã ‘bỏ rơi’ ai kia mà!”

Thẩm Dịch An sững người, rồi như chợt hiểu ra điều gì đó, khẽ nghiêng đầu một tiếng.

Anh còn dám !

Điện thoại rung lên, tôi xuống — là một đàn em khóa dưới tên Chu Xuyên.

Trước đó cậu ấy từng mua sách giáo trình của tôi, tính hoạt bát dễ gần nên cũng khá thân.

Cậu ấy vừa có điểm thi cuối kỳ, muốn mời tôi ăn một bữa.

Tôi cầm điện thoại, đang rối không biết nên từ chối thế nào cho tự nhiên.

Mấy cậu trai trẻ là , cảm đều viết hết lên mặt.

Chu Xuyên rõ ràng đang có ý theo đuổi tôi, tôi thì… không có hứng thú.

Đột nhiên, một giọng lạnh nhạt vang lên từ bên cạnh:

“Sao thế? Bạn trai em không biết em vừa nhổ răng khôn, không ăn mấy món này à?”

5

Tôi phản xạ ngay: “Anh ấy không phải trai em.”

Thẩm Dịch An thản nhiên: “Ồ, trai tương lai?”

Tôi không kìm lớn tiếng: “Không phải luôn! Em đâu có thích kiểu người như cậu ấy.”

Vừa dứt lời, tôi lập tức hối hận. Bây giờ Thẩm Dịch An đã không còn là trai tôi nữa, thế mà hỏi gì tôi vẫn ngoan ngoãn trả lời là sao?

“Miêu Miêu? Diệc An?”

Mẹ tôi sang đầy tò mò: “Hai đứa chuyện gì thế?”

Thẩm Dịch An mỉm : “Chúng con đang bàn… kiểu con trai mà ấy thích.”

Tôi: “……”

Anh là trai cũ, mấy câu kiểu này không thấy sai sai à?!

Mắt mẹ tôi sáng rực lên, hóng chuyện rõ mặt, và trạng thái đó kéo dài đến tận lúc ngồi vào bàn ăn.

“Miêu Miêu à, nếu con có thích ai thì cứ dẫn về cho ba mẹ xem mặt nhé!”

Tôi bàn cơm nhạt đến mức không thể nhạt hơn, rồi lại nghe thêm câu này, chỉ thấy mệt mỏi vô cùng.

“Con còn chưa tốt nghiệp mà mẹ gấp cái gì chứ?”

Thẩm Dịch An ngồi đối diện tôi, nghe thì ngước mắt lên một cái.

Tôi: “……”

Tốt lắm, tôi – đứa vừa thi đại học xong đã chạy đi tỏ , đúng là chẳng có tư cách câu này.

Thấy tôi không có phản ứng, mẹ tôi quay sang hỏi Thẩm Dịch An: “Diệc An, con có biết không?”

Anh mỉm nhàn nhạt: “Chuyện này thì con cũng không rõ lắm.”

???

Tôi dưới gầm bàn lập tức giẫm mạnh lên chân một cái.

Tên đàn ông đáng ghét này, chắc chắn là cố ý!

Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm này, lúc tiễn Thẩm Dịch An ra cửa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Thật sự là không thể gặp lại ấy nữa, mỗi lần thấy Thẩm Dịch An, tôi lại không còn là chính mình.

Ai ngờ hôm sau, xe của Thẩm Dịch An lại dừng ngay dưới nhà tôi.

Tôi còn chưa kịp từ chối, ba tôi đã mở cửa xe, nhét tôi vào ghế phụ, còn vô cùng nghiêm túc dặn dò Thẩm Dịch An:

“Diệc An à, nhất định phải tự tay đưa Miêu Miêu đến trường, tuyệt đối không để mấy thằng nhóc thừa cơ chen vào đấy nhé!”

???

Tôi hiểu tấm lòng người cha, chọn Thẩm Dịch An thì là sao chứ!?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...