4
Gió đêm từ biển thổi vào vù vù, lạnh đến thấu xương.
Chỉ có phòng của Ôn Đường Đình vẫn giữ nguyên hơi ấm.
Anh bật , trong mắt không có chút nhiệt độ nào.
Anh bước đến gần, mạnh tay kéo khóa áo tôi.
Lực mạnh đến mức hỏng cả dây kéo.
Tôi thấy đau lòng.
Chiếc váy này rất đắt tiền.
Anh nhạo:
“Phương Thố, cũng tự đánh giá mình quá cao rồi đấy.
“Trong giới này, có trai thì tính là cái gì?”
Câu này, tôi cảm thấy rất quen.
Bởi vì sáu năm trước, tôi cũng từng y hệt như .
“Ngô tiên sinh rất rõ rồi.
“Bò qua đây, cầu xin tôi.
“Cầu xin tôi, để tôi muốn .”
Tôi không gì.
Bởi vì điện thoại của tôi vang lên.
Là Giang Hoài Chi.
Anh ấy chỉ nhắn một câu:
【Ra ngoài đi, chuyện giải quyết xong rồi.】
Tôi lập tức lạnh nhạt Ôn Đường Đình, giọng điệu lễ phép:
“Muộn thế này rồi, quấy rầy , thật xin lỗi.”
Nói xong, tôi quay người rời đi.
Ôn Đường Đình không lên tiếng.
Anh chưa bao giờ giữ tôi lại.
Chỉ đến khi tôi trở về phòng, mới bắt máy cuộc gọi từ Giang Hoài Chi.
“Này, mỹ nữ.”
Từ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau cách đây mười năm, ấy đã thích gọi tôi là mỹ nữ.
Tôi không quen với cách gọi này, vì tôi chưa từng nghĩ mình đủ đẹp.
Nhưng thế nào cũng không chịu nghe, nên tôi cứ mặc kệ .
“Khi nào cậu về nước ?”
“Vừa mới đến. Mọi chuyện đã giải quyết xong, cậu có thể yên tâm ngủ một giấc rồi.”
“Cảm ơn.”
“Cảm ơn gì chứ? Tôi đâu phải đầu tư miễn phí.”
So với tiếng Phổ thông lưu loát của Ôn Đường Đình, tiếng Phổ thông của Giang Hoài Chi nghe có chút lơ lớ.
Tôi mở cửa sổ, ngắm cảnh đêm tuyệt đẹp của cảng Victoria, rồi hỏi:
“Sao biết tôi đã gặp chuyện gì?”
“Cậu xem thường tôi quá đấy? Mà đúng rồi, hôm nay cậu đã gặp lại Ôn Đường Đình rồi nhỉ?”
Tôi im lặng vài giây, sau đó khẽ “Ừm” một tiếng.
Bên kia điện thoại, Giang Hoài Chi lập tức bật dậy:
“Này này, tôi trước nhé, tôi theo đuổi cậu bao năm rồi, ta chỉ có thể xếp sau tôi thôi đấy.”
Tôi không nhịn mà mắng:
“Đồ háo sắc, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi à?”
Anh cợt:
“Những chuyện khác không cần nghĩ nhiều. Dù sao thì, tôi sẽ lo hết cho cậu.”
Đồ chết tiệt!
5
Năm tôi mười tám tuổi, tôi đỗ vào Đại học Hong Kong.
Để tiết kiệm tiền, tôi ôm vali ngồi trước cổng trường suốt một đêm.
Khi đó, tôi trẻ tuổi, kiêu ngạo, nghĩ rằng thế giới này rộng lớn, chỉ cần tôi cố gắng thì có thể đi đến bất cứ đâu.
Tiền không đủ, tôi tìm đến hộp đêm việc.
Dù nguy hiểm, lương cao.
Một hôm, có một nhóm khách toàn những người giàu có, mà nhân viên lại không đủ.
Quản lý kêu tôi vào phục vụ rượu.
Tôi cúi đầu, đặt rượu xuống, chuẩn bị rời đi thì một thiếu gia trẻ tuổi, tuấn tú đứng chắn trước mặt tôi, tôi từ trên cao:
“Mỹ nữ, quen chút đi?”
Lúc đó tôi còn trẻ, chưa từng trải qua những góc khuất của xã hội, cũng chẳng biết cách ứng phó khéo léo.
Thế là tôi dùng thứ tiếng Quảng Đông vụng về mới học , lạnh lùng chửi lại:
“Đồ háo sắc, không kiểm soát bản thân thì đi tìm cái hốc cây mà chui vào.”
Thiếu gia đó dường như có địa vị, những người xung quanh muốn không dám, cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng chết chóc.
Hắn tức giận đến mức suýt chửi tôi, một người đàn ông vẫn ngồi trong bóng tối lại bật .
“Còn nhỏ mà tính cũng không nhỏ đâu.”
Đó là giọng hay nhất mà tôi từng nghe.
Cũng là câu tiếng Phổ thông đầu tiên tôi nghe kể từ khi đến Hong Kong.
Người đàn ông ấy ra hiệu cho tôi rời đi.
Tôi lập tức chạy như bay, cũng kịp thấy gương mặt của ta.
Những người xung quanh bảo:
“Mỹ nhân truyền kỳ của Hong Kong đúng là rất hiểu lòng người.”
Quả nhiên không sai.
Tôi nghĩ, có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại.
Nhưng tôi không ngờ, ngay ngày hôm sau, vừa tan học, đã thấy một chiếc xe màu đen đỗ trước cổng trường.
Tôi bước tới, cửa kính xe hạ xuống, để lộ gương mặt lạnh lùng, không thể đoán cảm .
Anh khẽ :
“Xin chào, tôi là Ôn Đường Đình, cậu có thể gọi tôi là Sam.
“Có tiện để tôi mời cậu một bữa ăn không?”
Còn tôi, đã phải cố gắng suốt năm năm mới kiếm đủ số tiền bằng chiếc đồng hồ trên tay .
6
Một đêm không ngủ.
Tôi ngồi ngắm bình minh.
Khi mặt trời lên, du thuyền cũng cập bến.
Nhóm thiếu gia trên thuyền vẫn còn say ngủ, tôi thu dọn đồ, định xuống tàu trước.
Không ngờ, Giang Hoài Chi đã chờ sẵn ở bến cảng.
So với Ôn Đường Đình luôn ưa chuộng những gam màu lạnh, Giang Hoài Chi lại thích những tông màu rực rỡ.
Từ xa lại, ấy nổi bật một cách kỳ lạ.
Vừa thấy tôi, lập tức phấn khích, chạy tới ôm chầm lấy tôi.
“Thế nào? Cảm nhận thử ngực đi, có chắc không?”
Tôi cạn lời, đẩy ra:
“Chẳng có gì đặc biệt. Còn không săn chắc bằng đám người mẫu nam trên du thuyền tối qua nữa là.”
Giang Hoài Chi nghiến răng, tức đến mức lườm tôi:
“Con nhóc chết tiệt, chỉ giỏi chọc tức tôi!”
Tôi không để ý đến , bước lên xe.
Vô ngoái đầu lại, có cảm giác như có một đôi mắt đang dõi theo mình từ du thuyền.
Nhưng sương mù dày đặc, chẳng rõ gì cả.
Giang Hoài Chi đích thân cầm lái, vẫn không quên lẩm bẩm:
“Ba mẹ tôi cứ giục tôi mời cậu về ăn cơm, là muốn hầm canh gà mái già bồi bổ cho cậu. Khi nào có thời gian đây, đạo diễn đại nhân?”
Không biết vì sao, bác Giang và dì Tống lại đặc biệt quý tôi, chưa bao giờ để ý đến xuất thân của tôi.
Ông nội của Giang Hoài Chi từng là một đại ca khét tiếng Hong Kong những năm trước, có bản lĩnh, có thủ đoạn, lại không có học thức.
Thế nên, ông ấy đặt ra một quy tắc:
Dù là cưới vợ hay gả chồng, nhất định phải chọn người có học vấn.
Ba của Giang Hoài Chi kết hôn với mẹ – dì Tống, một du học sinh Mỹ, và thành công đưa gia tộc rửa tay gác kiếm.
Từ đó, họ trở thành những doanh nhân hợp pháp.
Vậy nên, khi biết tôi là sinh viên Đại học Hong Kong, ánh mắt hai người lập tức sáng rực, hận không thể đẩy Giang Hoài Chi sang một bên để nhận tôi con nuôi.
Tôi nhắm mắt lại:
“Được, chờ tôi giải quyết xong công việc, tôi sẽ đến thăm bác trai bác .”
Giang Hoài Chi quay đầu tôi, :
“Nhìn cậu mệt mỏi thế này, chẳng lẽ là đêm qua gặp Ôn Đường Đình xong, quá mà mất ngủ à?”
Tôi mở mắt, ta chằm chằm, giọng nhạt nhẽo:
“Đừng giọng mỉa mai đó nữa. Tôi và ta, không thể nào.”
“Thế còn tôi?” Anh lại đểu.
“Lại càng không thể.”
“Xí, tại sao lại không thể?”
Vốn tưởng phải một thời gian nữa mới gặp lại Ôn Đường Đình, không ngờ ngay hôm sau, chị Chu đã đưa tôi một tấm thiệp mời.
Là lời mời tham dự tiệc chiêu đãi.
Lý do của buổi tiệc này – chính là để chúc mừng Ôn Đường Đình về nước.
Thật kỳ lạ.
Lúc tôi ra nước ngoài, ta ở lại trong nước.
Đến khi tôi trở về, ta lại đi Mỹ.
Mãi mãi lỡ nhau.
Tôi cầm thiệp, tò mò hỏi:
“Chị lấy đâu ra cái này thế?”
Chị Chu trợn mắt:
“Người ta đích thân gửi đến cho em đấy. Lần này đừng có mà loạn như lần trước.
“Nếu họ mà say quá, lỡ ném em xuống biển thì sao?”
“Cô nương của tôi ơi, bớt cái lòng thương người vô dụng của em lại đi.”
Tôi toe toét gật đầu.
Giang Hoài Chi cũng nhận thiệp mời.
Anh với Ôn Đường Đình có chút giao , nên mời cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng ta cứ nằng nặc đến tận cửa nhà tôi, đòi đi cùng.
“Giang Hoài Chi.”
“Này, mỹ nữ, lên xe đi.”
Ánh mắt ta sáng rực.
Thời gian có thể xóa nhòa nhiều thứ.
Nhưng cái vẻ lông bông của Giang Hoài Chi vẫn không hề thay đổi.
Tiệc tối tại khách sạn Shangri-La.
Vừa bước vào, tôi liền sững sờ.
Mười năm trước, vào mùa đông, Ôn Đường Đình cũng từng đưa tôi đến đây.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, tôi cuộn tròn trong lòng , cùng xem hết toàn bộ phim của Ngô Trấn Vũ.
Giang Hoài Chi nắm tay tôi bước vào.
Ánh đèn sáng quá, tôi chớp mắt liên tục.
Những người có mặt ở đây đều là nhân vật máu mặt.
Dù trong lòng nghĩ gì, bề ngoài ai cũng tỏ ra đứng đắn, lịch sự.
Giang Hoài Chi ôm nhẹ eo tôi, ghé sát tai tôi giới thiệu từng người.
Anh ta có vẻ bất cần, ham chơi, thực chất lại hiểu rõ mọi mối quan hệ trong giới.
Không ít người trêu chọc chúng tôi, Giang Hoài Chi sợ tôi khó chịu, nên luôn tìm cách cợt rồi lảng sang chuyện khác.
Uống hai ly rượu, mặt tôi có chút ửng hồng, trong lòng vẫn tỉnh táo.
Bỗng, cánh cửa lớn mở ra.
Tôi theo phản xạ sang.
Là Ôn Đường Đình.
Anh khoác tay một người phụ nữ xinh đẹp – tiểu thư Minh Uyển Uyển của nhà họ Minh.
Cũng chính là vị hôn thê trong lời đồn của Ôn Đường Đình.
Bạn thấy sao?