Hai người vốn không ngang hàng, sao có thể ?
Hồi cấp ba, đã có người gọi tôi là kẻ bám đuôi của cặp đôi nổi bật nhất trường, lúc đó Lục Hứa cũng không phủ nhận, thậm chí còn theo.
“Vậy cậu xem, tất cả những gì chúng ta từng trải qua là gì?”
“Cậu đang về việc cặp đôi nổi bật của trường và kẻ bám đuôi của họ sao?”
“…Sao cậu có thể nghĩ như ? Tớ chưa bao giờ nghĩ thế, Cố Tích cũng chưa bao giờ nghĩ thế!”
“Vậy sao, cậu hiểu rõ Cố Tích đến mức có thể khẳng định ấy không nghĩ như thế?”
“Tiểu Phong, cậu biết tớ đang gì không? Mấy năm qua cậu bỏ đi không lời từ biệt, ấy luôn quan tâm và lo lắng cho cậu, mỗi ngày đều rất buồn, mà cậu lại xấu sau lưng ấy…”
“Chậc, còn chưa cúp máy sao? Em không thấy ghê tởm à? Nhưng tôi đã thấy phiền rồi.”
Ôn Lễ Hành không biết vào phòng từ lúc nào, ấy giật lấy điện thoại của tôi.
Trước khi ngắt máy, tôi còn nghe thấy tiếng Lục Hứa lo lắng vọng lại:
“Tại sao trong phòng cậu lại có giọng đàn ông? Là Ôn Lễ Hành sao? Cậu và ta không phải là sếp và trợ lý à, tại sao lại ở cùng nhau giữa đêm khuya thế này? Ninh Dĩ Phong!”
Nhưng chẳng ai trả lời cậu ta nữa, chỉ còn lại tiếng tít tít kéo dài.
Tôi Ôn Lễ Hành chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, lại còn buộc khá hờ hững, đành ngập ngừng nhắc nhở:
“Sếp ơi, nên mặc thêm đồ đi!”
“Sao thế, trông không đẹp à?”
“Không phải, chỉ là nửa đêm thế này, nam nữ độc thân…”
“Trợ lý Ninh.” Ôn Lễ Hành tôi đầy ngạc nhiên, “Trong đầu đang nghĩ gì thế? Lúc nào cũng mơ tưởng những thứ linh tinh, bảo sao mãi chỉ trợ lý.”
“…Sếp ơi, tôi trợ lý là vì tôi chưa đủ thời gian để nhận chứng chỉ luật sư thôi. Với lại, tôi còn trẻ mà.”
“…”
Ôn Lễ Hành quả nhiên không chịu ai nhắc đến tuổi tác, sắc mặt tối sầm lại.
Một lúc sau, ấy mới thở dài :
“Trợ lý Ninh, nếu có thể dùng tài năng khiến tôi tức giận để đối phó với cặp đôi chó má kia, tôi sẽ cảm thấy hài lòng hơn nhiều.”
Cặp đôi chó má? Tôi bị choáng váng bởi cách dùng từ của Ôn Lễ Hành.
Rõ ràng vẻ ngoài ấy trông vô cùng tao nhã, lịch lãm, và rất chi là quý phái.
Nhưng không hiểu sao, mỗi lần ấy mở miệng, toàn là những lời hỏng cái khí chất của chính mình…
Tôi chợt nhớ ra và : “Sếp, cái túi mà tặng tôi…”
“Cái túi đó sao? Cô thấy tôi lấy tiền đắt quá à? Tôi đã nhờ người giảm giá cho rồi đấy, không thương lượng gì nữa đâu. Nếu không muốn thì vứt đi, tiền thì không trả lại đâu.”
Anh ấy không thèm nghe thêm gì khác, quay lưng bước đi.
Tôi: “…”
10
Cơn mưa suốt đêm không ngừng, khiến mọi người đều phải tiếp tục kẹt lại ở khách sạn.
Ôn Lễ Hành dường như rất bận, từ lúc tôi tỉnh dậy đã thấy ấy liên tục họp và gọi điện thoại.
Không hiểu sao người bận rộn như lại bất thình lình chạy lên núi, và rồi bị mắc kẹt ở đây nữa.
Khi tôi ra nhà ăn khách sạn để ăn sáng, từ xa tôi đã thấy Lục Hứa và Cố Tích.
Không ngoài dự đoán, hai người họ bước thẳng về phía tôi.
Cùng với họ là ba người khác, trong đó có em của Ôn Lễ Hành.
“Ngồi đây chứ?”
Lục Hứa hỏi.
Khi cậu ta đến gần tôi mới nhận ra sắc mặt cậu ta rất tệ, như thể đã thức trắng cả đêm.
Chẳng lẽ tối qua họ chơi quá khuya trong tiệc sinh nhật của Cố Tích?
Không đợi tôi trả lời, cậu ta đã ngồi xuống bên cạnh. Cố Tích thoáng ngưng mặt một chút, rồi lặng lẽ ngồi xuống đối diện.
Ba người kia cũng tự tìm chỗ ngồi, rõ ràng ai cũng mang biểu cảm kỳ lạ.
Tôi vốn không đói, định cầm khay đứng dậy rời đi, Lục Hứa đột ngột đặt mạnh đũa xuống bàn.
Tiếng khá lớn, khiến mọi người xung quanh dừng lại .
Đôi mắt cậu ta tối sầm lại tôi: “Cậu nhất định phải à?”
“Tôi nghĩ chúng ta đã rõ mọi chuyện qua điện thoại tối qua rồi mà.”
Nghe đến đây, sắc mặt Lục Hứa càng u ám.
Cố Tích đối diện cũng biến sắc, ta vẫn mỉm mở lời: “A Hứa, tối qua tớ bảo cậu rủ Tiểu Phong đến dự sinh nhật mà, sao cậu lại quên mất thế?”
“Cô ấy bận rộn như , gì có thời gian để gặp chúng ta.”
“Bận? Tối muộn như thì bận chuyện gì chứ?”
“Tiểu Tích, bao năm qua cậu đều nhớ thương ấy một cách vô ích thôi, có người vốn lạnh lùng vô , cậu không cần phải lo lắng cho ấy.”
Hai người một lời qua một lời lại, chẳng ai thèm che giấu sự châm biếm trong từng câu .
Tôi không muốn đối chất nữa, đứng dậy định rời đi.
Sắc mặt Lục Hứa thay đổi, ngừng chuyện và vội vàng giữ lấy tay tôi: “Chúng ta chuyện chút đi.”
“Nói cái gì mà , Ninh Dĩ Phong, qua đây ngay!”
Ôn Lễ Hành bất ngờ xuất hiện.
Giọng điệu ra lệnh của ấy khiến tôi giật mình, theo phản xạ tôi rút tay khỏi Lục Hứa và bước về phía sếp.
“Sếp.”
Ôn Lễ Hành nở nụ “thân thiện” và : “Tối qua tôi đã với thế nào?”
“…Sếp, tôi chỉ cảm thấy cãi nhau thì không có ý nghĩa gì cả.”
“Trợ lý Ninh, có định chọc tôi tức chết không? Muốn nhi à?”
“….”
Ôn Lễ Hành trừng mắt tôi, vẻ mặt như thể vô cùng thất vọng.
Ôn Lễ Viện, em ấy, từ nãy giờ vẫn nín thở lặng lẽ quan sát, giờ mới dám tiến lại gần.
“Anh, sao lại ở đây? Là công việc sao?”
“Đừng có đứng gần .”
“Tại sao?”
“Mắt bị chướng rồi.”
Ôn Lễ Viện: “…”
11
Khi bị Ôn Lễ Hành kéo đi, tôi đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng bị mắng lần nữa.
Nhưng ngoài dự đoán, ấy lại không gì, chỉ bảo tôi ăn no rồi theo ấy về việc.
“Dù chúng ta bị kẹt ở đây, điều kiện có tệ đến đâu, chúng ta vẫn phải cố gắng tạo ra môi trường việc, hiểu không, trợ lý Ninh?”
Tôi quanh căn phòng tổng thống xa hoa, rồi lại gương mặt nghiêm túc của Ôn Lễ Hành, ngập ngừng gật đầu: “À, .”
“Vụ này tôi có thêm vài cầu mới, chỉnh sửa hợp đồng đi.”
“Dạ.”
Tôi qua những cầu mới của , hơi ngập ngừng: “Sếp, chúng ta tăng giá cao , liệu khách hàng có giận không?”
“Hợp tác là tự nguyện, nếu họ không thích, có thể tìm người khác. Nhưng vụ kiện này khó thế, ngoài tôi ra, không ai giúp họ đâu.”
“… Quả là tự tin.”
“Trợ lý Ninh, phải nhớ, khi đủ mạnh mẽ, cả thế giới sẽ chiều theo ý .”
“…Ừ.”
“Khi yếu đuối, việc ít sẽ bị coi là khờ khạo, việc không màng đến thế giới sẽ bị cho là nhút nhát, sự thân thiện của sẽ trở thành sự xu nịnh—”
“Sếp, tôi hiểu rồi!”
“Chậc. Tính nóng nảy của sẽ bị xem là EQ thấp.”
“…”
12
Phòng tổng thống có dịch vụ tắm suối nước nóng miễn phí.
Ôn Lễ Hành bảo không nên lãng phí, bảo tôi nhất định phải đi ngâm mình.
Vừa bước vào khu suối nước nóng, tôi đã gặp Cố Tích.
Nhưng vẻ mặt ta, rõ ràng không phải đến để tắm mà là cố tìm tôi.
“Tiểu Phong, có tiện chuyện một chút không?”
Cô ta lại nở nụ như hồi trước, mỗi khi sắp tính toán gì với tôi. Tôi cảnh giác ta: “Cô muốn gì?”
“Cậu có giận tớ không? Vì chuyện năm năm trước, khi tớ vô ngã và A Hứa quá lo lắng, nên hiểu lầm cậu.”
“Cô nghĩ nhiều rồi, chuyện năm năm trước tôi đã quên từ lâu.”
“Thật sao?”
Cô ta nhẹ: “Thế cậu còn thích Lục Hứa không?”
Thích Lục Hứa ư? Thật ra sau này, tôi đã tự hỏi mình câu hỏi này không chỉ một lần.
Trước khi gặp lại Lục Hứa, tôi không biết.
Nhưng sau khi gặp lại cậu ta, dường như tôi đã có câu trả lời.
“Xem ra là còn thích nhỉ. Thế nên lần này cậu cố đến đây để cờ gặp lại ấy sao? Cậu muốn giành giật với tôi? Dù sao chúng ta cũng là chị em tốt, cậu giành trai của mình, như không tốt lắm đâu.”
Trong lúc tôi còn đang bối rối, Cố Tích đã tự tưởng tượng ra cả câu chuyện.
“Cậu không thể thắng tôi đâu. Chưa đến việc tôi và Lục Hứa đã ở bên nhau nhiều năm và sắp đính hôn rồi, trước đây cậu chỉ là con của người giúp việc. Mẹ ấy không thích hai người, nếu không, mẹ cậu đã không bị đuổi đi.”
“Mẹ tôi bị đuổi đi?” Tôi sốc, ngắt lời, “Làm sao biết?”
Cô ta lại , không trả lời.
Chỉ là ánh mắt quét một vòng xung quanh, rồi bất ngờ bước đến gần bể nước, giả vờ trượt chân.
Trước khi rơi xuống, ta kéo lấy tay tôi, để từ xa vào cứ như tôi đã đẩy ta xuống .
Khi nghe tiếng “bụp” của nước, tôi chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Lại là chiêu trò cũ.
Tôi đoán chắc Lục Hứa đang ở gần đây!
Quả nhiên, tiếng kêu cứu của Cố Tích đã thu hút cậu ta.
Lục Hứa sốc tôi đang đứng cạnh, rồi Cố Tích đang trong nước.
Thấy ta sắp “chết đuối”, cậu ta nhảy xuống cứu người.
Vì cả hai đều chuẩn bị tắm suối nước nóng, nên mặc rất ít, khi bị ướt nước, hai người ôm nhau, trông rất thân mật và ám muội.
Mà Lục Hứa dường như không nhận ra, hoặc cũng chẳng để ý đến việc mình và Cố Tích đang thân mật như .
Cậu ta tức giận tôi: “Ninh Dĩ Phong! Trước giờ tôi nghĩ là cậu vô , hóa ra cậu thật ác độc! Sao cậu lại đối xử với Tiểu Tích như ? Giận dữ cũng phải có giới hạn chứ!”
Bạn thấy sao?