12.
Hôm sau, tôi đến sớm tại nhà hàng mà mẹ Hứa Châu đã nhắc đến qua điện thoại, nơi sẽ đi xem mắt.
Tôi tìm một góc khuất rồi ngồi xuống.
Chín giờ… chín rưỡi… mười rưỡi…
Cuối cùng, khi kim giờ chỉ đến mười một, Hứa Châu đẩy cửa bước vào cùng một trẻ trung đáng , trông rất trong sáng.
Tôi nhẹ nhàng đi đến chỗ họ, chớp mắt với Hứa Châu.
Có người đang , có người ngắm biển đêm, còn tôi thì chuyên buổi xem mắt của người khác mà chẳng thấy áy náy gì.
Tôi nhẹ nhàng kéo nhẹ tay áo , khẽ : “Chồng ơi~ Cô này là…?”
“Đừng loạn.” – Hứa Châu thở dài.
Cô đang ngồi đối diện nghe ngạc nhiên ngẩng đầu lên, tôi từ trên xuống dưới một lượt.
Tôi cố nhịn , bày ra vẻ mặt đáng thương: “Chẳng lẽ… đi xem mắt thật à?” “Không sao đâu, em không để bụng.” “Ba người chúng ta sống hạnh phúc bên nhau chẳng phải tốt hơn à?”
“Đừng loạn, ấy là…” – Hứa Châu đang định giải thích thì một giọng nữ dịu dàng vang lên phía sau.
“Châu à, này là ai ?”
Tôi theo phản xạ quay đầu lại, là một người phụ nữ trung niên có khí chất đang tôi đầy vui mừng.
“Cô ấy là của họ ạ.” – nhỏ lập tức vui vẻ trả lời.
Mẹ Hứa Châu nắm lấy tay tôi, rạng rỡ: “Ôi dào ôi, bé này xinh quá trời luôn!”
Tôi mỉm chào hỏi rất tự nhiên: “Cháu chào dì, chào em. Cháu tên là Nghê Hảo ạ.”
“Được , Nghê Hảo, cái tên hay quá đi!” – dì ấy nhẹ nhàng vỗ vỗ tay tôi, trong mắt đầy sự vui mừng.
Hứa Châu bên cạnh lại không chịu nữa, cố gắng giải thích lần nữa: “Mẹ, ấy không phải là…”
“Ôi dào, con đừng có lắm lời. Con có xinh đẹp thế này mà không chịu sớm, mẹ vì chuyện cưới xin của con mà lo tới bạc tóc!”
Dì ấy lườm một cái, rồi quay sang tôi, dịu dàng : “Hảo Hảo à, thấy cuối cùng Hứa Châu cũng có người chịu nhận rồi, viên đá trong lòng dì cuối cùng cũng rơi xuống đất rồi. Sau này nó mà bắt nạt con, dì thay con đánh nó nha!”
Dạ, tuyệt vời ạ.
Trong lòng tôi vui như mở hội.
Khóe mắt liếc thấy Hứa Châu đang cúi đầu im lặng, hàng mi dài che khuất biểu cảm.
Các đốt ngón tay của gõ nhẹ lên mặt bàn, không theo tiết tấu, khiến không khí có phần ngột ngạt.
Điều duy nhất tôi chắc chắn là: Hứa Châu đang giận rồi.
Với tư cách là một phụ nữ Trung Quốc mạnh mẽ,
Tôi quyết định… cho bản thân một cái kết rõ ràng.
13.
Sau một hồi trò chuyện, mẹ Hứa Châu kéo ngồi xuống cạnh tôi, rồi dắt em họ đi chỗ khác.
Tôi thản nhiên Hứa Châu.
Anh đặt menu xuống trước mặt tôi, giọng trầm thấp không rõ cảm : “Vui chưa?”
Ai quen đều biết, kiểu bình tĩnh này chính là dấu hiệu trước khi cơn giận bùng nổ.
“Phục vụ, cho tôi một cà tím băm thịt, tôm rim dầu, sườn chua ngọt… thêm rau xà lách xào dầu hào.”
Tiếc là, tôi cũng đâu phải kiểu người chơi theo luật.
“Hôm nay tôi xin lỗi, bữa này để tôi mời, coi như đền tội.”
Tôi Hứa Châu , rất chân thành: “Nhưng trước đó, tôi muốn hỏi một câu.”
“Anh có thích tôi không? Dù chỉ một chút.”
Người ta vẫn , chìa tay với nụ thì ai nỡ đánh. Luật giang hồ ai mà chẳng hiểu.
Hứa Châu tôi, ánh mắt dịu đi, im lặng hồi lâu không gì.
Tôi thở phào: “Thôi ăn đi.”
Hứa Châu hơi khóe môi, khẽ : “Chúng ta thử xem sao.”
“Không sao đâu.”
Tôi khựng lại, sau đó phản ứng kịp thì lập tức kích hỏi dồn: “Anh… thật đấy à?”
Hứa Châu bị tôi chọc : “Ý là… mình ở bên nhau nhé?”
Vào năm thứ tám tôi thích Hứa Châu, cuối cùng… chúng tôi đã ở bên nhau.
14.
Tối hôm đó, tôi phấn khích tới mức không ngủ nổi.
Không nhịn phải lên group thân phát rồ: @Tổng tài Từ Trạch @Mỗi ngày đều hí hí “Các chị em ơi tôi đương rồi!!!”
Tổng tài Từ Trạch: “Báo gì giờ nữa?”
Từ Miểu ngay sau đó gửi một tấm ảnh hai người họ đang hôn nhau. Còn đính kèm caption: “Chính thức rõ, là một cặp, không phải bè.”
Công việc hai triệu tám (tôi):
“???” “Không phải tụi mình rõ là bè thuần khiết rồi sao???”
Ủa, chuyện gì trời! Tôi coi hai người là em, ai ngờ hai người coi tôi như trò !!!
Tình ba người cuối cùng vẫn là quá chật chội, thế thì tôi rút lui thôi!!!
Mỗi ngày đều hí hí (Từ Miểu): “Thì đúng mà! Tụi mình với cậu là bè thuần khiết mà!”
Tôi: …
Công việc hai triệu tám (tôi): “666.”
Ai bị tổn thương thì không … tôi là người đầu tiên tức nghẹn.
Sau khi về lại thành phố Hạ Đình, tôi lập tức hẹn cả hai ra gặp.
Tôi khoanh tay, tức tối tra hỏi: “Nói đi! Từ khi nào?”
“Ờm… khoảng nửa năm nay…” – Từ Trạch vừa gãi mặt vừa né tránh ánh mắt tôi.
Cười chết, hắn mà chột dạ là y như rằng lại gãi mặt. Từng ấy năm rồi mà vẫn y chang, không thay đổi gì.
“Thôi mà, đừng giận nữa, bữa này để Từ Trạch mời!” – Từ Miểu nịnh, đưa menu cho tôi.
Tôi liếc ấy một cái: “Cậu đấy nhé?”
Từ Miểu gật đầu: “Ừ, mình .”
“Được thôi.”
Tôi quay sang gọi: “Phục vụ ơi, set ăn mắc nhất bên mình tên gì nhỉ?”
“Set Hải Lục Không, tám trăm tám.”
“Cho một phần! Bọn họ mời.”
Tôi vung tay oai phong lẫm liệt, mắt nhắm lại như nữ tổng tài bước lên đỉnh cao quyền lực.
Trong lòng thầm nghĩ: “Dám đương sau lưng tôi mà không khai báo, để xem Tổng Nghê tôi ăn đến khi hai người sản nhé!”
…
“Ê ê, thử món này đi, ngon lắm nè – tôi chỉ vào một món ăn, phấn khởi gọi to.
Từ Miểu: “Thật á?”
“Tất nhiên rồi, hoàn toàn không hề—” Tôi ngẩng đầu.
Thấy Từ Trạch gắp một đũa đồ ăn, dịu dàng đưa tới bên miệng Từ Miểu.
Tôi: ???
Gì trời! Bữa tiệc ba người tự dưng biến thành một cặp đôi tứ và… tôi, nhân vật phụ không tên tuổi.
15.
Tôi chưa bao giờ nghĩ, bốn chúng tôi lại có thể thân thiết đến mức đó.
Bữa tối lãng mạn cho bốn người, chuyến du lịch tự lái bốn người, thậm chí cả… lễ nhân của bốn người…
Bạn thấy sao?