3.
Mấy trò dở hơi kiểu này cứ lặp đi lặp lại giữa tôi và Hứa Châu hằng ngày.
Cho đến một lần sau kỳ thi giữa tháng.
Hứa Châu thi Chính trị 30 điểm.
Cô giáo Chính trị đứng trên bục giảng chửi ta như mưa: “Anh là đặc vụ hả?!”
Tiết hai là Lịch sử, Hứa Châu 15 điểm. Thầy dạy Lịch sử tiếp lời: “Cậu là gián điệp Nhật Bản à?!”
Tôi không nhịn nổi, bật ngay tại chỗ.
Mặt thầy lập tức đổi màu như bảng pha màu: đỏ — xanh — tím — đỏ lại.
“Cười cái gì mà ! Cô với cậu ta đều như nhau, chẳng đứa nào khiến người ta yên tâm! Hai đứa lập hẳn ‘tiểu đội Hán gian’ luôn đi, chuyên tay sai cho địch!”
Ai cũng biết.
Nụ không mất đi, chỉ là chuyển từ người này sang người khác.
Và người tiếp theo chịu trận… là tôi.
Thầy Lịch sử phất tay: “Thôi, lật đề kiểm tra Lịch sử ra!”
Tôi cầm bài kiểm tra lượn lờ trước mặt Hứa Châu, miệng ngân nga một bài hát vô nghĩa: “Này xem xem, bao nhiêu nào, chín~ mươi~ tám~ điểm~”
Hứa Châu nhàn nhạt, mở miệng không nhanh không chậm: “Nhưng tổng điểm của vẫn cao hơn em tám điểm.”
First Blood…
“Với lại, điểm tuyệt đối môn Toán.”
Double Kill…
“Câu mà em sai duy nhất, đúng.”
Triple Kill…
Tôi chịu thua rồi… đấy.
Tôi nghiến răng: “Chỉ là tám điểm thôi mà! Có gì mà khoe! Với lại câu đó tôi chỉ bất cẩn thôi!”
Hứa Châu cố bắt chước tôi, kéo dài giọng: “Ồ~~~ bất~ cẩn~ á~~~”
Tôi tức điên, vung tay cậu ta một phát, không ngờ lại né .
Cú đó đập thẳng vào thầy Lịch sử đang đứng cạnh Hứa Châu từ lúc nào không biết.
Lúc này tôi có ba lựa chọn: Một là thu tay lại nhanh như chớp. Hai là thành khẩn xin lỗi thầy. Và tôi… đã chọn vờ vĩnh lên giọng rồi thêm phát nữa: “Cho thầy một cú nho nhỏ nè~”
Người nào mà chẳng có lúc điên.
Hô hô~
Cứ giả vờ tỉnh táo thôi.
Thôi kệ, diệt thế giới quách cho rồi.
Hậu quả là “tặng” một chuyến tham quan văn phòng kỷ luật nguyên ngày.
Quay lại lớp, tôi cúi gằm mặt, úp mặt xuống bàn.
Vài giây sau, có một bàn tay thăm dò chọc chọc vào tay tôi.
Tôi khó chịu hất ra.
Lại vài giây sau, nghe thấy tiếng sột soạt bên tai — mấy gói đồ ăn vặt nhét vào ngăn bàn.
Cơn giận lập tức bốc lên, tôi bật dậy trừng mắt lườm cậu ta một cái.
Không đợi Hứa Châu kịp gì, tôi túm lấy đống đồ ăn trong ngăn bàn ném thẳng ra ngoài.
…
Nghê Hảo ơi là Nghê Hảo.
Cái tay của mày sao mà nhanh dữ !!!
Bề ngoài thì bình thản, trong lòng tôi rối như tơ vò.
Hứa Châu lặng lẽ nhặt lại đồ ăn trên đất, rồi lên tiếng tan sự ngượng ngùng: “Đừng giận nữa mà, không~”
Tôi theo nguyên tắc “biết dừng đúng lúc”, khịt khịt mũi : “Vậy thì phải đồng ý với tôi một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Ừm… để tôi nghĩ xong rồi .”
“Được.”
Khóe môi cậu thiếu niên treo một nụ nhẹ nhàng.
Bị đôi mắt ấy chăm , mặt tôi đỏ lên lúc nào không hay, đỏ đến tận vành tai.
Hạt giống thầm , ngay khoảnh khắc ấy đã lặng lẽ đâm chồi nảy lộc.
Bạn thấy sao?